Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 250

Sao có thể? Hắn ta không dùng đến linh nguyên Tiên Thiên ngưng tụ sao?

Khóe miệng Vạn Phi Diệp chảy ra máu tươi, hắn ta run lên cầm cập, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hãi.

Phong Vô Hằng và Vạn Phong ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, họ cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù họ biết Lâm Nhất luyện Viêm Ma Chi Khu nhưng họ thật sự không ngờ được cơ thể và tinh thần của hắn lại mạnh mẽ như vậy.

Vậy mà cái tên ngu xuẩn Vạn Phi Diệp còn để Lâm Nhất ra tay trước, rõ ràng là muốn chết mà.

“Bạt tai thì ta không đánh đâu, ta không có thói quen tát người khác, giao một ngàn viên linh thạch cho ta đi!”

Advertisement

Lâm Nhất đeo hộp kiếm lên lại rồi lạnh lùng nói.

“Ta… Ta không có!”

Vạn Phi Diệp nói với vẻ hơi ấm ức, hắn ta được hưởng không ít tài nguyên của gia tộc nhưng có bao nhiêu đều dùng hết bấy nhiêu, tạm thời trên người thật sự không thể lấy ra được nhiều linh thạch trung phẩm như vậy.

Két két!

Cửa lớn từ đường được mở ra, một đám trưởng bối của Vạn gia bước ra, họ nhìn thấy Vạn Phi Diệp nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ thì ai cũng đều ngạc nhiên.

Advertisement

“Ngươi đánh con trai ta sao?”

Vạn Thiên thấy cảnh đó thì vô cùng tức giận, muốn nổi giận ngay.

“Dừng tay, làm rõ chuyện là thế nào trước đã rồi hẵng nói. Phong Nhi, con nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cuộc chiến linh hồ sắp sửa diễn ra, vậy mà người trong nội bộ lại tự tàn sát lẫn nhau, vẻ mặt Vạn Thu Dã lộ vẻ tức giận.

“Cha, Vạn Phi Diệp nhìn thấy Lâm Nhất thì muốn ra mặt cho cha hắn, cứ muốn đánh cược với Lâm Nhất cho bằng được”.

Vạn Phong mừng thầm trong lòng, hắn ta thêm mắm dặm muối rồi kể lại hết chuyện vừa xảy ra.

Vạn Phi Diệp là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn ta nên khi nhìn thấy Vạn Phi Diệp chịu thiệt thì hắn vui không gì bằng rồi.

“Chuyện là vậy sao?”

Vạn Thiên nhìn sang Vạn Phi Diệp rồi lên tiếng hỏi.

Vạn Phi Diệp không phục, nói: “Đúng là như vậy, nhưng tên này chỉ ăn may mới thắng được ta, nếu đọ lại lần nữa thì nhất định ta sẽ không thua hắn đâu”.

“Đủ rồi!”

Vạn Thiên thấy thấy con trai của mình gật đầu thì vô cùng tức giận, vẻ mặt không giấu nổi sự xấu hổ.

Hai cha con đều bị chịu thiệt trong tay của Lâm Nhất.

Vạn Thu Dã hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Sau này ngươi phải tự trả linh thạch cho Lâm Nhất, gia tộc sẽ không trả món nợ này đâu. Cuộc chiến linh hồ sắp bắt đầu rồi mà còn làm loạn ở đây nữa, rõ ràng là không có phép tắc gì hết, tạm thời cắt một tháng tài nguyên của Vạn Phi Diệp”.

Vạn Thiên bị la rầy thì đầy vẻ ấm ức, không dám phản bác lời nào.

“Đi thôi!”

Sau khi đoàn người ra khỏi phủ họ Vạn thì cưỡi ngựa, phóng nhanh ra ngoài thành.

Lâm Nhất cưỡi trên lưng Huyết Long Mã, kiểm soát tốc độ, theo sát họ, không chạy quá nhanh cũng không phi quá chậm.

Linh hồ bát phẩm được sinh ra trong một ngọn núi hoang ở ngoài thành.

Trước đó, không ai ngờ cảnh tượng kỳ lạ của trời đất như linh hồ lại xuất hiện ở một ngọn núi hoang.

Bây giờ, ngọn núi hoang đó đã trở thành mảnh đất nhất định phải giành của mấy gia tộc.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, tốc độ đã dần chậm lại, một khu rừng với cây cối rậm rạp đã xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.

“Trước đây ở Tử Viêm thành, ngọn núi này là đất hoang, ngoài một số thú hoang dã ra thì không có gì cả, đến cả các võ giả cũng không muốn đến đây để luyện tập, là một thợ săn già, thuộc hạ của Vạn gia ta đã tình cờ phát hiện ra”.

Vạn Phong ngồi trên lưng ngựa, giới thiệu với Lâm Nhất quá trình phát hiện ra linh hồ.

Lâm Nhất tùy tiện nói: “Xem ra vận may của Vạn gia cũng không tồi, được ông trời che chở!”

“Đợi thắng rồi hẵng nói đi, có ngươi trấn trận thì chắc Vạn gia sẽ không gặp phải sơ sót gì rồi. Nhưng chiến đấu sinh tử, không chết thì không dừng lại, đến lúc đó, ai cũng đều dùng đến võ hồn, liều chết một phen, mọi thứ vẫn chưa nói chắc được!”

Khi từ từ đến gần điểm đích thì sắc mặt mọi người cũng dần trở nên nặng nề hơn, đến cả Vạn Phong cũng tỏ vẻ lo lắng.

Cuộc chiến sinh tử, không chết không dừng lại.

Người thắng sẽ có thể tiếp tục nghênh chiến, chỉ cần không chết thì sẽ có thể không nhận thua, đánh đến chết mới thôi.

Ở giữa lưng chừng núi, có hai đội người ngựa đã ở đó từ sớm, đối đầu với nhau.

Mặt mày ai nấy cũng đầy sát khí, tay luôn cầm chặt binh khí, không khí rất căng thẳng.

Lâm Nhất nhìn về xa, chắc chỉ có Vạn gia là ít người nhất, đối thủ của bọn họ là ba gia tộc lớn.

Chắc sau khi vào trong thì sẽ đến linh hồ bát phẩm.

“Xuống ngựa!”

Vạn Thu Dã ở phía trước lạnh lùng nói, tất cả mọi người đều xuống ngựa, đi bộ vào trong.

“Vạn Thu Dã, cuối cùng thì huynh cũng đã đến rồi!”

Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lùng vang lên, các võ giả của đối phương đang đứng tập trung lại cũng nhường ra một con đường.

Ba người trung niên với vẻ mặt lạnh lùng từ từ bước ra.

Người đứng ở giữa nồng nặc sát khí khắp người, ánh mắt hằm hằm, không giống như tộc trưởng của gia tộc mà giống với giang hồ đại đạo hơn.

Trên người ông ta không có linh nguyên chuyển động, nhưng vừa nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn lâu.

“Ông ta là Khổng Nguyên, lão đại của ba nhà, lăn lộn giang hồ từ sớm, giết người như quét cỏ rác, sau khi chán chê thì mới về lại gia tộc. Thực lực của ông ta vô cùng đáng sợ, cũng là cao thủ duy nhất có thể đánh tay đôi với cha ta trong Tử Dương thành này”.

Vạn Phong ở bên cạnh, nhỏ tiếng giới thiệu cho Lâm Nhất.

Vạn Thu Dã đứng phía trước, không quan tâm đến sát khí của đối phương, thẳng thừng nói: “Đến sớm cũng không chứng tỏ linh hồ bát phẩm là của ngươi!”

Khổng Nguyên cười dữ tợn rồi nói: “Vậy thì cũng chưa chắc, Vạn gia của huynh độc bá ở Tử Viêm thành bao năm nay rồi, lần này ba nhà bọn ta đã quyết định, bắt Vạn huynh phải nhả bớt ra”.

Vạn Thu Dã khẽ chau mày, rốt cuộc cái tên này lấy đâu ra tự tin như thế chứ?
Bình Luận (0)
Comment