*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong mắt hắn ta lộ vẻ không dám tin, rõ ràng là hắn ta đã ép Lâm Nhất đến đường cùng rồi mà.
Ầm!
Hắn ta cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, thoáng chốc, một bóng người đã xông mạnh đến, bàn tay lửa khiến người ta sợ hãi kia bị va vào, nhanh chóng vỡ thành vô số đốm lửa nhỏ.
Giữa hằng hà sa số tia lửa đang lụi tàn, Lâm Nhất từ từ bước đến, thoạt nhìn không nhanh cho lắm, nhưng trên thực tế đã đạt đến tốc độ kinh người.
Trong chốc lát, hắn đã đến trước thi thể Kim Triển, duỗi tay rút lấy kiếm Táng Hoa đang cắm trên ngực hắn ta.
Roẹt roẹt!
Kiếm quang quét qua, Kim Dực bị đánh bay giữa không trung còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị chém ngang người.
Động tác của hắn như mây trôi nước chảy, vừa nhanh lại vừa dứt khoát, nhưng lại khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà nhàn nhã.
Vô số người ngẩng đầu nhìn, trên đài, thanh niên áo trắng đang tra kiếm vào vỏ, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại chẳng khác nào Tử Thần, mang đến lực uy hiếp rúng động lòng người.
“Lâm Nhất, Kim gia ta cùng ngươi không chết không thôi, hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi thành Thiên Lăng”.
Trong mắt các trưởng lão của Kim gia thành Thiên Lăng lóe lên sát ý đáng sợ, bọn họ nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.
“Tiêu Vân Tông ta ắt diệt kẻ này!”
“Từ trên xuống dưới Tần gia ta, nếu không chính tay đâm chết tên nô tài này, thề rời khởi thành Thiên Lăng!”
“Cổ gia ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần mối thù này!”
Ba gia tộc lớn của thành Thiên Lăng, cộng thêm tông môn đệ nhất đồng loạt phát ra lệnh Tất Sát. Sát ý trên người bọn họ gần như cô đọng thành thực chất, khiến mây trắng trên trời cũng muốn nhuộm đen.
“Câm miệng!”
Nhưng ở vị trí của Bắc Tuyết Sơn Trang, Mạc trưởng lão trợn trừng mắt, hung hăng nhìn đám người này, khiến sát ý trên người bọn họ bị đâm thủng lỗ chỗ, vô cùng hỗn loạn.
Cả đám nhìn về phía ông lão kia, trong đôi mắt vẩn đục của ông ta là hai vòng xoáy đen kịt, bên trong vòng xoáy, kiếm ý cô đọng thành một ngôi sao lạnh, gần như có thể đâm thủng hư không.
Bọn họ lập tức bị dọa khiếp vía, vội thu hồi lửa giận, vì cố nén mà sắc mặt đỏ bừng lên, trông vô cùng khó chịu.
Dáng vẻ đám người này trông rất buồn cười. Nhân tài kiệt xuất đến từ các nơi khác không nhịn được, cười ầm lên, ngày thường, những người này đã quen thói kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược trong thành Thiên Lăng, hống hách, cố chấp, nói một câu không hợp liền ra tay giết người. Hôm nay, đối diện với Bắc Tuyết Sơn Trang mạnh mẽ hơn, chỉ một ánh mắt thôi mà cả đám đã câm như hến.
Nhục nhã cỡ nào? Bọn họ sắp nghẹn chết rồi kia kìa!
Nhưng không đợi Mạc trưởng lão lên tiếng, trong trời đất đột ngột vang lên một giọng nói trầm khàn và lạnh như băng: “Lâm Nhất, ngươi có gan thì bước lên lôi đài của Tử Nguyệt Động Thiên. Năm ngày trước, ta có thể dùng ba chiêu để đánh bại ngươi, năm ngày sau, ta cũng có thể giết ngươi như giết một con chó!”
Đó là Trần Tử Ngọc!
Lòng kẻ này còn tối tăm hơn sắc mặt của hắn ta, nhìn ra điểm mấu chốt của sự việc, hắn ta cố tình chọc giận Lâm Nhất, khiến hắn mất đi sự che chở của Bắc Tuyết Sơn Trang.
“Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, ta đáp ứng ngươi là được!”