Hám Thiên Ma Viên đang nhìn chằm chằm Lâm Nhất chợt hít sâu một hơi, yêu sát màu đen trong người tập trung về phía trước ngực, vì yêu khí hội tụ, vị trí đó không ngừng căng lên như sắp nổ tung. Đợi đến khi sắp tới giới hạn, Hám Thiên Ma Viên đột nhiên gào thét.
Dưới sự tập trung của yêu sát, tiếng gào thét này tạo thành sóng âm đáng sợ. Một khắc sau, sóng âm biến thành năng lượng màu đen tựa thực thể, như một hình tròn đang nhanh chóng lan rộng.
Rất nhanh, tốc độ khuếch tán của sóng âm này vô cùng nhanh, nhanh đến mức rõ ràng mọi người đã nhìn thấy sự tồn tại của sóng âm nhưng lại không nghe thấy chút tiếng động nào.
Ầm!
Khi mọi người nghe thấy tiếng động, đất trời rung động dữ dội, vô số yêu thú bị nổ tung. Rất nhiều võ giả bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, thất khiếu bọn họ đều chảy máu, không rõ sống chết.
Kiếm ý của Lâm Nhất rất nhạy bén nên đã cảm nhận được từ trước, nhanh chóng bay đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, dưới sự thúc giục của Tử Diên Kiếm Quyết, hắn đứng trên không trung, có vô số tàn ảnh màu vàng xuất hiện. Nhưng sóng âm màu đen kia lại có tốc độ nhanh hơn, sau khi bổ đôi những tàn ảnh kia, nó sử dụng uy lực còn lại cuối cùng đánh ngã Lâm Nhất.
Chỉ là uy lực còn sót lại, nhưng nó vẫn khiến Lâm Nhất tim đập thình thịch, xương cốt kêu lên rắc rắc, trên người xuất hiện vết nứt.
Khoé miệng Lâm Nhất có máu chảy ra, sau khi đáp xuống đất, hắn quay đầu nhìn lại, trong phạm vi mười dặm xung quanh chỉ có mấy chục người còn sống sót.
Quá thảm thiết!
Trước đó chiến trường này có ít nhất hơn nghìn người đang chém giết, nhưng bây giờ chỉ còn thiên tài đứng đầu hoặc trưởng lão tông môn và tán tu chạy đến từ các nơi còn sống.
Nhưng chỉ có Lâm Nhất là có thể đứng thẳng, ngoài ra thì không còn ai khác nữa cả.
“Chết tiệt, rõ ràng Hám Thiên Ma Viên này đã thế suy sức yếu rồi mà”.
Lúc này, Tần Dương đang ăn một viên đan dược, trong mắt hắn ta tràn đầy sự không cam lòng. Tóc tai hắn ta rối bời, sắc mặt cũng tái mét, thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Còn mấy người Long Hạo, Cơ Vô Dạ gần như bị vỡ vụn một nửa xương cốt.
Đừng nói là đứng dậy, cho dù là cử động cũng đau đến mức chết đi sống lại.
Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, phong thái trước đây hoàn toàn biến mất.
“Xong rồi, ngay cả Tần Dương cũng không đứng dậy nổi nữa”.
“Trời ạ, Hám Thiên Ma Viên này quá mạnh, bị trọng thương mà vẫn có sức sống ngoan cường như thế”.
“Không đúng, vẫn còn người không ngã xuống!”
“Là kiếm khách đó!”
Khi rất nhiều võ giả trên tường thành đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì họ chợt phát hiện trên mặt đất trống trải vẫn có một bóng người áo xanh đứng thẳng.
Không ai ngờ vào lúc yêu nghiệt hàng đầu như Tần Dương cũng không thể đứng dậy vẫn có một người sừng sững không ngã.
Hai mắt mọi người sáng lên, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra đây là kiếm khách áo xanh đã dùng một kiếm giết chết mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách trước đó.
“Chỉ còn lại một mình ta thôi sao?”
Lâm Nhất khẽ độc thoại, hắn nhìn Hám Thiên Ma Viên phía xa, ta với ngươi đúng là có duyên.