Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 270

"Chết!"

Mười tay cường giả Tiên Thiên tam khiếu lăng không phi tới dẫn trước giết đến, mười đại sát chiêu hướng về phía Lâm Nhất cùng lúc giáng xuống.

Các sát chiêu mặc dù không giống nhau, nhưng mười người này rõ ràng bình thường cũng phối hợp với nhau ăn ý, khí thế hoàn toàn hòa thành một, đem lại áp lực khổng lồ cho người khác.

Đối mặt với nhiều sát chiêu như vậy, cho dù là cường giả Tiên Thiên tứ khiếu cũng phải nhượng bộ lui binh.

Huống chi, dưới mặt đất còn có hơn hai mươi võ giả Tiên Thiên lưỡng khiếu giống như thủy triều dâng lên đang tới nữa.

Lâm Nhất một người một kiếm nhìn trông như con kiến đang phải đối mặt với con voi vậy, đơn độc nhỏ bé.

"Ta không tin ngươi còn có thể nghịch chuyển thế nào được!", Diêm Thiên Thụy lui về sau đứng ở phía xa, thần sắc dữ tợn đáng sợ.

Advertisement

Cho dù Lâm Nhất có mạnh thế nào thì hắn cũng chỉ mới mở có hai khiếu, đám cường giả này đều có thể giày vò chết hắn.

Vấn Kiếm Thông Linh!

Đột nhiên, trong mảng núi rừng vang lên từng tràng âm thanh linh hoạt huyền ảo, kiếm trong tay Lâm Nhất kêu lên ong ong không ngừng, rung động không ngớt.

"Kiếm của ta..."

"Đáng chết, chuyện gì vậy?"

Advertisement

Mười người lăng không dẫn đầu lao tới giết trước kinh ngạc phát hiện ra đao binh trong tay trở nên bắt đầu không nghe lời.

Mười sát chiêu vốn liên thủ thành một khối đàn áp người khác giết tới nhất thời lộ ra sơ hở, uy lực giảm sút.

Lưu Phong kiếm pháp, Hồi Quang Lưu Ảnh!

Tinh quang lóe lên trong hai mắt, Lâm Nhất tay cầm Táng Hoa kiếm vung lên ngang trời.

Giữa màn cánh hoa tường vi ngợp trời, người hắn lao đi theo kiếm, bay lên bay xuống, để lại một loạt tàn ảnh kiếm quang trong không trung.

Keng keng keng!

Chỉ nghe thấy âm thanh binh khí va chạm không ngừng vang lên, mười cường giả Tiên Thiên tam khiếu đều bị đánh lui về sau. Trên người hoặc ít hoặc nhiều đều bị lưu lại những vết thương đáng sợ, máu tươi tuôn ra như suối.

Cọ cọ cọ, sau khi mười người hạ xuống dưới đất đều lùi về sau mấy bước, sắc mặt méo mó đau đớn.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Lâm Nhất cầm kiếm hạ xuống, tiến đến chém giết với hơn hai mươi võ giả Tiên Thiên lưỡng khiếu dưới mặt đất. Tựa như con sói hòa vào bầy dê, đánh đâu thắng đó.

Dựa vào sự tăng phúc của Táng Hoa kiếm, linh nguyên Thuần Dương tầng thứ tư vốn kh ủng bố lại càng trở nên khiếp người. Số võ giả lưỡng khiếu của phân đà Huyết Vân Môn Lôi Viêm này hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, thậm chí ngay đến một góc áo của hắn còn chưa sờ được tới đã bị hắn chém cho huyết nhục bay tứ tung.

Táng Hoa kiếm vô cùng sắc bén, lưu quang chớp lóe, Lâm Nhất tung hoành ngang dọc, giống như chém dưa thái rau vậy, không kiêng dè gì.

"Đuổi theo hắn!"

Mười tay võ giả Tiên Thiên tam khiếu thấy vậy phẫn nộ không thôi, chỉnh đốn lại trận hình, giết tới lần nữa.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên mỉm cười, không dây dưa với đám người này nữa, quay qua quay lại chỉ trong đám võ giả Tiên Thiên lưỡng khiếu.

Tiếng kêu rên liên tiếp vang lên thảm thiết không ngừng.

Sau một lúc qua lại, mười tay võ giả Tiên Thiên tam khiếu của Huyết Vân Môn đuổi theo đến mức thở hổn hển, hai mươi cường giả Tiên Thiên lưỡng khiếu đều đã chết hết không còn sót lại một ai.

Trên mặt đất máu chảy thành sông, khắp nơi đều là chân tay bị cắt lìa chặt gãy.

Hoa tường vi ngợp trời rơi xuống mặt đất, hương hoa và mùi máu hòa trộn vào nhau tỏa khắp trong không khí, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu,

Tí tách tí tách!

Lâm Nhất cầm kiếm mà đứng, máu tươi nhỏ tong tỏng theo đường mũi kiếm xuống dưới nền đất.

Mười tay võ giả Tiên Thiên tam khiếu thở hồng hộc, mồ hôi trán không ngừng chảy ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất trở nên vô cùng hoảng sợ.

Người thiếu niên có gương mặt thanh tú trước mắt đây sau khi rút kiếm ra lại mạnh mẽ, sắc bén và quyết đoán đến mức khiến người ta không rét mà run.

Huyết Vân Môn từ trước đến nay luôn tự xưng là thủ đoạn tàn bạo, kẻ khác vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật. Nhưng hôm nay, đối mặt với người thiếu niên trước mắt đây trong lòng cũng phải run rẩy.

Sa! Sa!

Cầm Táng Hoa kiếm trong tay, Lâm Nhất chậm rãi bước từng bước tới, bàn châm dẵm lên cánh hoa trên mặt đất, phát ra âm thanh khe khẽ.

Thanh âm không lớn nhưng những người khác nghe lại giống như tiếng thổi mệnh phù truyền đến từ trong địa ngục.

Mười người sau lưng ướt đẫm mồ hôi, mặt lộ vẻ rối rắm, bị một mình Lâm Nhất bức cho tiến thoái lưỡng nan.

"Giết!"

Ánh mắt của người cầm đầu lóe lên một mạt độc ác, giận dữ gầm lên, dẫn đầu xông tới.

"Giết giết giết!"

Chín người còn lại đồng loạt gào lên, dựa vào lệ khí trong xương tủy lẫn tâm huyết, bất ngờ xông lên.

Lôi Âm kiếm pháp, thức Cuồng Phong!

Lâm Nhất khẽ quát rồi vung lên một kiếm, chín chín tám mươi mốt đạo tàn ảnh xuất hiện.

Tàn ảnh trong nháy mắt hoàn mỹ trùng điệp, nhất thời cuồng phong nổi lên, gió rít như sấm.

Ầm! Cùng với tiếng lôi âm vang vọng tám hướng.

Mười tay võ giả Tiên Thiên tam khiếu đánh đấm loạn xạ xông tới, lúc đi được đến bước thứ ba thì đột nhiên dừng lại. Tất cả bị kiếm quang sắc bén phân thây thành tám mảnh, chết không toàn thây dưới một kiếm.

Lôi Âm kiếm pháp sánh ngang với võ kỹ Tiên Thiên siêu phẩm vào khoảnh khắc này đã thể hiện ra uy lực kh ủng bố làm cho người khác phải sợ hãi của nó.

Sưu!

Lăng không nhảy lên, Lâm Nhất vượt qua đám thi thể trên mặt đất đến trước mặt Diêm Thiên Thụy cách đó không xa.

Diêm Thiên Thụy nhìn thi thể dưới đất, mặt không cảm xúc, giống như người chết đều không phải là người trong Huyết Vân Môn của hắn ta vậy.

"Thú vị, ngươi như này là không cho ta đi đúng không?"

Nhìn Lâm Nhất từng bước tới gần, Diêm Thiên Thụy nhẹ giọng cười nói.

Lâm Nhất không phí lời với hắn ta, chém ra một kiếm, âm thanh chói tai vang lên.

Soát!

Ánh mắt Diêm Thiên Thụy lóe lên một tia tàn nhẫn, khi Táng Hoa kiếm sắp đâm đến trước ngực thì hắn ta vươn tay ra cầm chặt mũi kiếm.

Xát, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, dùng lực đâm về phía trước, nhưng kiếm lại bị đối phương ngang ngạnh tóm chặt lấy.

Máu tươi từ trong tay chảy ra, lan xuống thân kiếm.

Diêm Thiên Thụy nhìn trông có vẻ không hề hấn gì, hai mắt đỏ ngầu như dã thú, cười khẩy nói: "Ngươi chưa từng nghĩ qua tại sao ta không bỏ chạy ư?"

Dứt lời, toàn thân trên dưới Diêm Thiên Thụy không ngừng có máu tươi chảy ra, cả cơ thể của hắn ta bắt đầu điên cuồng nhu động, chớp mắt cao lên hai mét, cường tráng lực lưỡng lên mấy lần.
Bình Luận (0)
Comment