Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 272

Trái lại rất là mạnh miệng!

Diêm Thiên Thụy đã trở thành tù nhân mà còn dám mở miệng uy hiếp, việc này khiến Lâm Nhất có hơi bất ngờ.

“Ngươi ngoan ngoãn đưa hộp đựng kiếm cho ta, rời khỏi quận Thanh Dương, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội”.

Thấy Lâm Nhất không nói lời nào, Diêm Thiên Thụy cho rằng đối phương đã bị mình dọa nên tiếp tục nói: “Ta có trường mệnh đăng ở Huyết Vân Môn đấy, người chết đèn vỡ, ngươi muốn giấu diếm cũng không được! Với địa vị của cha ta, chỉ cần ngươi còn ở lại quận Thanh Dương thì đừng hòng sống rời khỏi đây!”

Advertisement

Nếu đánh giá cường giả đả thông Huyền Quan mạnh bao nhiêu, thì là rất mạnh, chỉ một cái phất tay cũng có thể diệt một gia tộc lớn như Khổng gia ở Tử Viêm thành.

Mặc dù Huyết Vân Môn là bá chủ quận Thanh Dương, thế nhưng số lượng trưởng lão đả thông Huyền Quan có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cha của Diêm Thiên Thụy là một cường giả cảnh giới Huyền Võ, đương nhiên, không khó để đoán được địa vị của ông ta tại Huyết Vân Môn.

Từ món huyền giáp thượng phẩm trên người hắn ta, có thể nhìn ra vài phần.

Advertisement

Tuy nhiên, việc đó thì có liên quan gì đến Lâm Nhất?

Với tính cách có thù tất báo của Diêm Thiên Thụy, dù có thả hắn ta thì e là đối phương cũng không thực hiện lời hứa của mình.

Lâm Nhất huýt sáo một tiếng thật dài, đến khi âm thanh kết thúc, hắn mới quay sang nhìn đối phương và nói: “Ngươi nên biết ta có một con Huyết Long Mã!”

“Thì sao chứ? Ngươi cho rằng có được Huyết Long Mã thì cao thủ của Huyết Vân Môn sẽ không bắt được người à? Thật ngây thơ!”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Diêm Thiên Thụy nở một nụ cười trào phúng.

“Không phải! Ngoại trừ cây cỏ động vật, con yêu thú này còn thích… ăn thịt người…”

Lâm Nhất mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến Diêm Thiên Thụy cảm thấy hoảng sợ, không biết đối phương có ý gì.

“Ngươi cũng biết, hàm răng của ngựa vốn không sắc bén bằng chim, cho nên lúc cắn xé sẽ không dễ dàng cắn đứt, mà phải mài từ từ. Ví dụ như nó muốn ăn bàn tay của ngươi, nó sẽ ngậm trong miệng không buông, sau đó dùng răng xé rách từng chút một, âm thanh đó… chậc chậc…”

Diêm Thiên Thụy đang nằm trên mặt đất cảm thấy cả người lạnh lẽo, hai tay co quắp lại, giận dữ hét lên: “Đừng nói nữa!”

Lớn lên trong Huyết Vân Môn, từ xưa đến nay Diêm Thiên Thụy vốn đã rất quen thuộc với đủ loại hình thức tra tấn.

Nghe được mấy lời nửa thật nửa giả của Lâm Nhất, lại nghĩ đến mấy tên cứng đầu bị tông môn bắt được, hắn lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng Lâm Nhất vẫn mặc kệ, tiếp tục nói: “Lúc này, tay còn lại của ngươi sẽ liều mạng đập vào đầu nó, nhưng lại chẳng làm gì được. Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn tay mình bị gặm từng chút một, nghe thấy âm thanh xương tay bị nhai nát, cảm nhận đau đớn hệt như có hàng vạn con kiến cấu xé thân thể, nhưng… ngươi không làm gì được, không thể ngăn cản. Nó ăn xong tay, rồi sẽ ăn đến chân của ngươi, cuối cùng gặm sạch tứ chi, nhưng lúc này ngươi vẫn chưa chết… Ồ, tên nhóc kia đến rồi!”

Cộp cộp cộp!

Chợt, tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, cùng với luồng hơi thở táo bạo ập đến.

Huyết Long Mã đã đến, nó nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng hếu. Sát khí bao phủ toàn thân, da lông đỏ như máu. Nụ cười của nó dọa Diêm Thiên Thụy suýt nữa hồn phi phách tán.

Huyết Long Mã cảm thấy rất tò mò, nó dùng chân đá Diêm Thiên Thụy mấy cái, dọa hắn ta run lẩy bẩy.

“Đừng… đừng ăn ta… Ngươi mau bảo con ngựa này tránh xa ta một chút!”

Diêm Thiên Thụy nhắm tịt hai mắt, cả người lạnh run, không dám nhìn Huyết Long Mã.

Người thường hay làm chuyện xấu đến khi gặp báo ứng thì càng thêm sợ hãi. Người hay dùng thủ đoạn tra tấn người khác thì càng bị ảnh hưởng bởi những câu nói mang tính tra tấn, ví dụ như Diêm Thiên Thụy hiện tại.

Lâm Nhất vỗ vỗ Huyết Long Mã, nó vui sướng chạy đi, trước khi đi còn nhìn về phía Diêm Thiên Thụy bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Bây giờ ngươi nói được rồi đấy, rốt cuộc cái hộp đựng kiếm này có lai lịch như thế nào?”

“Hộp đựng kiếm của ngươi chính là di vật của Tử Diên Kiếm Thánh!”

Lâm Nhất khẽ cau mày nói: “Tử Diên Kiếm Thánh?”

Diêm Thiên Thụy nhìn Huyết Long Mã đã chạy đi xa, lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ nói: “Tử Diên Kiếm Thánh lưu lại truyền thừa, có thể xem như một trong những bảo tàng lớn nhất trong số các di tích thượng cổ của Thanh Dương Giới. Trước kia có một vị sư huynh từng tìm thấy di vật của Tử Diên Kiếm Thánh ở Thanh Dương Giới, nhưng đều là một vài món trang sức đã hỏng. Chưa có ai tìm được thứ nguyên vẹn như hộp đựng kiếm trên người ngươi!”

Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Cho nên ngươi mới nảy lòng tham, muốn chiếm làm của riêng?”

“Đó là lúc trước, hiện tại khác rồi, ngươi tha cho ta một lần, chuyện gì cũng có thể thương lượng”.

Diêm Thiên Thụy đã hoàn toàn mất đi khí thế lúc ban đầu, chấp nhận chịu thua.

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, bất giác, hắn liếc thấy tia ranh ma trong mắt Diêm Thiên Thụy.

Tên tiểu tử này còn giấu diếm điều gì đó.

“Xem ra ngươi vẫn chưa chịu thành thật!”

Lâm Nhất cười nhạt, lập tức đưa tay lên định huýt sáo gọi Huyết Long Mã lại.

“Đừng!”

Vừa nhìn thấy động tác này của hắn, Diêm Thiên Thụy phát hoảng, cắn răng nói: “Ta nói, ta nói, từng có một vị sư huynh của Huyết Vân Môn tìm được một phần của cuộn thẻ tre, trong đó có ghi lại một đoạn văn tự cổ rất khó hiểu”.

“Việc này chỉ có cha ta và ta biết rõ, căn cứ theo những ghi chép kia, Tử Diên Kiếm Thánh có thể tung hoành thiên hạ, uy chấn Nam Vực vốn dựa vào một thứ thần kỳ, về sau thứ đó được ông ta dung hợp với Tử Băng Thánh Hỏa, rèn thành một cái hộp đựng kiếm”.

Tim Lâm Nhất đập nhanh hơn, hắn lạnh lùng nói: “Là thứ báu vật thần kỳ như thế nào? Rốt cuộc ông ta đã luyện hóa bằng cách nào? Có lưu lại cách thức phá giải hay không?”

“Không biết, ta thật sự không biết việc này. Chỉ tìm được một phần của cuộn thẻ tre nên chỉ có thể lý giải được đại khái. Hầu hết đều do cha ta suy đoán được, ta thật sự không lừa ngươi…”

Thấy Lâm Nhất không tin, Diêm Thiên Thụy vội giải thích.

“Việc này chỉ có ngươi và cha của ngươi biết?”

“Đúng, thêm ngươi nữa, hiện tại chỉ có ba người biết được”.
Bình Luận (0)
Comment