Chân nguyên của hắn quá mức kinh khủng, dù là thất tú Thiên Lăng cũng không cách nào so sánh được, Tử Diên Kiếm Quyết từ thời thượng cổ hoàng kim thịnh thế chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn từ trước đến nay.
Ở một mức độ nào đó, kiếm quyết còn quan trọng hơn cả kiếm ý, công pháp là đạo, kiếm ý là thuật. Đại đạo đứng đầu, thuật pháp theo sau, nếu không có kiếm ý, có thể dựa vào những thuật pháp khác, nhưng nếu không có Tử Diên Kiếm Quyết thì xem như mất đi nền tảng.
Linh khí hùng hậu rót vào cơ thể khiến toàn thân Lâm Nhất trở nên khô nóng, đạo đài hàn ngọc lập tức nóng lên, hơi nóng vô tận lan ra.
Muốn trong một lần thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, điều này quả thực rất bá đạo, thế nên dù có đạo đài hàn ngọc, cơ thể Lâm Nhất vẫn không cách nào ổn định được.
Đến khi đạo đài hàn ngọc không thể áp chế nổi chân nguyên trong cơ thể đang muốn bạo phát, một ý niệm lóe lên trong đầu Lâm Nhất, long văn khắc trên da bắt đầu nhúc nhích, phát ra hào quang màu tím chói lọi. Lực lượng Thương Long cổ xưa tràn ngập toàn thân, huyết khí sôi trào hệt như đại dương mênh mông, nhanh chóng hấp thu và luyện hóa luồng khí khô nóng này.
Hơn một trăm sợi long văn Tử Điện đan vào nhau, thoạt nhìn hệt hư một con rồng khổng lồ chiếm cứ trên thân thể Lâm Nhất, lại tựa một ngọn núi cao thời Thái Cổ, mạnh mẽ trấn áp chân nguyên đang bạo động trong người hắn.
Thời gian dần trôi qua, cùng với một lượng lớn chân nguyên dũng mãnh tiến vào cơ thể, dịch nguyên sền sệt hình thành vòng xoáy Âm Dương ở Tử Phủ đã bắt đầu ngưng thực.
Vòng xoáy chuyển động tản ra luồng năng lượng khổng lồ, hoa Tử Diên dưới thân hắn run lên từng hồi, kiếm âm to rõ vang vọng không dứt trong cơ thể Lâm Nhất.
Trong lúc Lâm Nhất đang khẩn trương đột phá, ở nội thành Long Vân, những yêu nghiệt khác cũng không hề nhàn rỗi.
Tại viện của Tử Nguyệt Động Thiên…
Vũ Hạo Thiên đang giao thủ với một trưởng lão Thiên Phách, mỗi một lỗ chân lông khắp người hắn đều tản ra ánh sáng tím chói mắt, thân thể mạnh mẽ hệt như một khối thiên thạch ngoài vũ trụ được ngưng tụ từ Tử Ngọc.
Mỗi một cái giơ tay nhất chân đều tạo thành dị tượng hào hùng, sương mù màu tím lan ra như biển cả vô cùng vô tận.
Ở đường chân trời của đại dương bao la kia, thỉnh thoảng có trăng tím nhô lên, vầng trăng tím kia to lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Toàn bộ dị tượng hào hùng khiến Vũ Hạo Thiên trở nên vô cùng nổi bật, không ai sánh bằng, diện mạo tuấn tú khôi ngô cùng phong thái hơn người của hắn ta được tôn lên rõ rệt, cứ như chỉ tiện tay cũng có thể xé toạc non sông.
Chẳng mấy chốc, trưởng lão Thiên Phách đang giao đấu cùng hắn ta đã lộ vẻ cố hết sức, mồ hôi trên trán túa ra.
Vũ Hạo Thiên thì lại ung dung như đang dạo chơi, có vẻ như hắn ta không hề dốc toàn lực, thản nhiên như không.
Sau mười chiêu, trong mắt trưởng lão Thiên Phách lóe lên tia kinh ngạc, ông ta vô cùng hoảng sợ khi phát hiện công pháp kỳ quái của đối phương. Chân nguyên Thiên Phách mà ông ta đánh ra lại bị thanh niên trước mặt cắn nuốt và luyện hóa, còn thuận tiện phản chấn bằng lực lượng kinh khủng hơn gấp bội.
Khoa trương hơn nữa chính là theo thời gian dần trôi, trưởng lão Thiên Phách phách hiện chân nguyên trong cơ thể mình từ từ trôi tuột đi.
Tuy tốc độ rất chậm, nhưng lại không cách nào khống chế được, cứ như đó là điều không tránh khỏi khi giao thủ với hắn ta.
Ầm!