Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2853

Keng!  

Kiếm quang tóe lửa, một ít sợi tóc đen kèm theo vài giọt máu chậm rãi rơi xuống trước mặt Lâm Nhất.  

"Tốc độ nhanh lắm, nếu là Lý Mộ Bạch, một kiếm này đã chết tức tưởi từ lâu".  

Nhìn Nam Cung Vãn Ngọc đang dần bay xa ra, tay Lâm Nhất cầm Táng Hoa thầm nói. Chẳng qua đối phương chỉ bị chém đứt mấy cọng tóc may, trên mặt thì thấp thoáng tia máu nhạt.  

Nam Cung Vãn Ngọc đưa tay quẹt lên mặt, nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, cười nói: "Chiêu kiếm rất nhanh, nhưng mà cũng chỉ có nhanh mà thôi, cũng tạm đủ, kiếm ý Hàn Băng của ta còn chưa triển khai đâu".  

Lâm Nhất bình tĩnh đáp: "Ngươi cứ việc xuất thủ đi".  

Hai người đều tương đối quyết đoán, sau khi thăm dò xong, từng người đều đẩy khí thế của mình tăng vọt trong nháy mắt, đáy mắt đồng thời cũng xuất hiện hàn quang. Một khắc sau, hai thân hình chợt lóe lên trước mắt mọi người, cả Lâm Nhất và Nam Cung Vãn Ngọc đều đột ngột biến mất chỉ trong tích tắc.  

Oành!  

Đang lúc mọi người kinh ngạc chưa dứt, trên đài Thăng Long lại nổ ra một tiếng vang chấn động.  

Giữa không trung, một đường kiếm quang màu tím sắc bén vô song và một đường hàn kiếm tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo đang va chạm vào nhau dữ dội, hai luồng kiếm thế khủng khiếp không ngừng giao chiến.  

Ầm! Ầm!  

Trong nhất thời, tình hình có biến đổi.  

Phi Tuyết đang giao đấu cùng Táng Hoa, gây nên những tiếng vang đinh tai nhức óc, dưới một cuộc đối đầu khốc liệt như vậy, toàn bộ đài Thăng Long chấn động không ngừng.  

Ầm đùng!

Rất nhiều người đang xem cuộc chiến còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm âm kịch liệt chấn cho ngũ tạng nảy lên, hộc máu ngay tại chỗ.  

“Đây mới thực sự là giao đấu ư?”, mọi người giật mình hoàn hồn, sắc mặt cả bọn lập tức thay đổi, vội hướng mắt về phía phát ra âm thanh.  

Trên đài Thăng Long rộng lớn, hai lưỡi kiếm sắc bén va vào nhau, kiếm quang cuộn trào, không khí bị đè nén tạo thành từng đợt sóng điên cuồng lan ra như mặt hồ bị chấn động.  

Rầm! Rầm! Rầm!  

Dư chấn khủng bố ẩn chứa kiếm khí quét qua bốn phương tám hướng, trên đài Thăng Long bỗng chốc cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt.  

Mũi kiếm lạnh thấu xương phật qua mặt hồ đang cuộn sóng, thổi vào mặt rất nhiều người, khiến bọn họ không cách nào mở mắt ra được, cơ mặt cũng run lên từng hồi.  

Thậm chí, có nhiều người không thể đứng dậy hoặc nhúc nhích được.  

Phải biết hồ Cửu Long vốn vô cùng rộng lớn, kiếm phong sản sinh từ trận đấu của hai người họ đã khủng bố như thế, từ đó có thể đoán được chính thức giao đấu kịch liệt đến mức nào.  

Giữa trận chiến, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, duệ khí trong mắt lập lòe, kiếm ý trên người không ngừng tăng vọt, hắn đã thúc giục tâm pháp Bá Kiếm đến mức tận cùng.  

Ầm!  

Thoáng chốc, kiếm thế mênh mông vô tận hóa thành một mặt hồ, chiếu rọi trời xanh mây trắng, núi non trùng điệp, mặt nước phẳng lặng và trong vắt như gương. 
Bình Luận (0)
Comment