Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2957

Keng!  

Táng Hoa tuốt vỏ, Lâm Nhất thoáng né tránh rồi đưa kiếm chém đứt từng luồng sóng âm.  

Nháy mắt những luồng sóng âm bắn ra nhiều không đếm xuể, chẳng khác gì như có những bóng người cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, liên tục tấn công từ bốn phương tám hướng.  

Thất Huyền Bộ!  

Lâm Nhất không thể không nghiêm túc được nữa, hắn đã dùng đến Thất Huyền Bộ, bóng người liên tục biến đổi, kiếm quang trong tay không ngừng vung vẩy.  

Leng keng leng keng!  

Theo nhịp lên xuống của tiếng tiêu, kiếm quang của Lâm Nhất va chạm không ngưng túa ra vô số tia lửa trong hư không, tiếng ma sát của kim loại văng vẳng không ngớt.  

Lạ thật...  

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ ngờ vực, sóng âm và kiếm ý được diễn hóa từ tiếng tiêu hình như cũng hoạt động tương tự với Bá quyền của Vũ Hạo Thiên.  

Nháy mắt hắn chợt hiểu ra, Nguyệt Vi Vi đang dùng tiêu âm giúp hắn tỉnh ngộ, cũng giống như lần đầu gặp gỡ vào năm ấy.

Nàng ta ở dưới cây phong bên bờ sông, dùng tiêu âm giúp hắn lĩnh ngộ kiếm, đường thênh thang lại không thấy, âm thanh hay nhất có khi lại là vô thanh.  

Nhưng bỗng chốc, cả người Lâm Nhất liền sôi trào huyết dịch, đồng thời cũng bất ngờ nhận ra, tiêu âm im hơi lặng tiếng chui vào trong cơ thể đã đánh tan máu tươi Viêm Long còn sót lại của Viêm Long Tử.  

A! A! A! A!  

Máu tươi Viêm Long kia thuộc về khí tức hung ác của Viêm Long Tử, nó đang tan ra từng chút một, kèm theo đó là tiếng gào hét đau đớn đầy bất lực.  

Khí tức cũng không phải là có linh trí, nhưng chỉ do khi còn sống Viêm Long Tử đã tích lũy quá nhiều oán niệm nặng nề, trong nhất thời vẫn chưa thể luyện hóa được hết. Nhưng dù có sự trợ giúp của tiêu âm, vẫn không tài nào có thể luyện hóa hoàn toàn tinh hoa thuần túy nhất của máu tươi Viêm Long một cách nhanh chóng.  

Oành!  

Nửa giờ sau, máu tươi Cửu Tích Viêm Long mới hoàn toàn bị luyện hóa, ấn Thương Long trước ngực Lâm Nhất từ màu tím bầm đang dần hóa thành màu đỏ máu tựa ngọc Vô Hạ.  

Thình thịch! Thình thịch!  

Nhịp tim đập liên hồi, ngay lúc huyết khí đang sôi trào lại có một dòng khí lực cuồn cuộn chuyển động, long văn Tử Điện ở bên ngoài cơ thể lần lượt đan xen vào nhau. Hết thảy gần như diễn hóa thành hình Thương Long cổ xưa, tựa như in hằng từng mảng thần văn lên luyện thể của hắn vậy.  

Lâm Nhất cảm giác được khắp cả người tràn đầy lực lượng Thương Long đang dần dần dung hợp với Tử Diên kiếm kình, chợt hắn xuất ra một kiếm.  

Oành!  

Vô số sóng âm đánh tới từ bốn phương tám hướng liền vỡ vụn trong nháy mắt, Nguyệt Vi Vi nhẹ nhàng nhúng mũi chân, buông ngọc tiêu xuống, cười nói: "Không đánh nữa".  

Nàng ta cười dịu dàng, gương mặt xinh đẹp chợt tái đi, im lặng bước đi xa dần.  

Người khác xem đến đầu óc mơ hồ, ở trong mắt bọn họ, từ đầu đến cuối Lâm Nhất đều bị sóng âm bủa vây. Chỉ vừa đánh vỡ được sóng âm mà Nguyệt Vi Vi đã lập tức nhận thua rồi, quả thật chẳng hiểu làm sao. 
Bình Luận (0)
Comment