Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3063

Giữ lại bài tẩy trong tay mãi mãi có thể khiến cho người ta yên tâm không ít.  

Lâm Nhất không biến sắc, bước chân không ngừng di chuyển, như có như không để lộ sơ hở. Những sơ hở này vô cùng tài tình, rất khó nhận ra là cố ý, mà một khi bị bắt được rất có thể sẽ là điểm chết người.  

Sau tầm nửa tiếng, vẫn sóng yên biển lặng. Lâm Nhất mới thả lỏng hơn, chắc chắn trong đại điện không có ai.  

Chắc đối thủ của hắn vẫn còn đang tiếp nhận thử thách, tuy nhiên, tận trong lòng Lâm Nhất luôn cảm thấy cơ quan trong lối đi qua cửa ải thứ hai không dễ dàng như vậy.  

Boong!  

Ngay khi đầu óc chỉ vừa thư giản được một lúc, bỗng có một tiếng chuông xé trời điên cuồng vang lên bên tai, âm thanh kia chấn động đến cả màng nhĩ người nghe. Trong đầu không ngừng văng vẳng tiếng ong ong, thân thể hỗn loạn, nội tạng như đang run lên.

Tầm mắt Lâm Nhất mơ hồ, trong đại điện có rất nhiều tàn ảnh chồng lên nhau, cột đá sừng sững cũng bị bóp méo.  

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, sương mù dày đặc bao phủ những ngôi sao trên mái vòm lẳng lặng tản ra, một bóng người xuất hiện. Hào quang trong cung điện sáng tỏ, bóng người kia dường như từ giữa trời sao lao ra, phút chốc đã đến trước mặt Lâm Nhất.  

Công kích của người này khá nhanh, hơn nữa hắn ta ra tay ngay khoảnh khắc tiếng chuông khống chế Lâm Nhất, có thể nói là nắm bắt thời cơ rất tốt. Không chỉ tầm mắt của Lâm Nhất trở nên hỗn loạn, bởi tiếng chuông, kiếm ý của hắn cũng không cách nào ngưng tụ, không thể nào nhắm chính xác vào vị trí của kẻ địch.  

Hiện tại, Lâm Nhất không chỉ mắt mù tai điếc, mà ngay cả chân nguyên cũng bị hỗn loạn trong thời gian ngắn, tiếng chuông này quả thật đáng sợ.  

Quan trọng nhất là trước kia có rất nhiều sơ hở, nhưng người này vẫn nhẫn nhịn không ra tay, tâm cơ bực này quả thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hắn ta không quan tâm đến bất kỳ sơ hở nào, cái mà hắn quan tâm là Lâm Nhất có buông lỏng hay không, một khi Lâm Nhất cho rằng không có ai ở đây, hắn ta sẽ chớp thời cơ ra tay.  

Một kích trí mạng, bất kể kẻ đó có là ai, cũng có thể trực tiếp nghiền chết đối thủ.  

Ngay lập tức, người này điểm ra một ngón tay, muốn chọc thủng mi tâm Lâm Nhất. Sâu trong đôi mắt Lâm Nhất có hai ánh nến bùng lên.  

Mắt Chúc Long!  

Thoáng chốc, tất cả sương mù trên thế gian này đều bị khám phá, Lâm Nhất không chỉ nhìn rõ vị trí của kẻ đột kích, mà thậm chí còn nhìn ra được sơ hở trong sát chiêu của hắn ta.  

Nhưng hiện tại chân nguyên hỗn loạn, kiếm ý dao động, đừng nói ra tay đánh trả đối phương, ngay cả việc có thể tránh được một kích này hay không cũng là việc khó mà nói được.  

“Lợi hại. Vậy mà có thể thấy rõ hình dáng của ta, tuy nhiên, vậy cũng tốt, nhớ kỹ kẻ giết ngươi chính là Chung Huyền của Tây Sơn Vực”.  

Phát giác được bản thân bị Lâm Nhất nhìn rõ dáng vẻ, nhưng Chung Huyền lại không chút hoang mang, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười dữ tợn, ngón tay điểm ra vẫn nhanh như chớp.  

Nhưng ngay khi ngón tay kia sắp điểm vào mi tâm Lâm Nhất thì tay phải Lâm Nhất đột nhiên giang ra, kế đó đẩy mạnh về phía trước.  

Ầm!  

Ngọn lửa màu đen khủng bố bắn ra từ lòng bàn tay Lâm Nhất, trong lúc đó, hằng hà sa số lôi quang cũng lao ra. Đây là một luồng lôi hỏa màu đen, nói chính xác hơn là một luồng lôi hỏa ẩn chứa long uy thuần huyết.  

Thương Long Chi Viêm! 
Bình Luận (0)
Comment