*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Muốn đoàn kết thì cần phải có thủ lĩnh, nếu Phương huynh không ngại, chịu thiệt một chút nhé?", Triệu Thần đứng đầu bảng Bắc Lăng Vực đã ngầm hiểu ẩn ý trong lời của Phương Thiếu Vũ, lên tiếng nói trước.
Vũ Hạo Thiên luôn khoanh tay trước ngực yên lặng, cũng lên tiếng: "Triệu huynh nói không sai, đây là một nơi cá lớn nuốt cá bé, tàn khốc vô cùng. Thực lực Phương huynh cũng đủ để dẫn dắt bọn ta, bản thân cũng hiểu biết nhiều về con đường thông thiên, không làm thủ lĩnh thì còn ai làm được nữa?"
Phương Thiếu Vũ mỉm cười, từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại nhìn về phía Chúc Thanh Sơn.
Hắn ta kể cho mọi người biết nhiều thông tin như vậy cũng không uổng công, trách nhiệm của thủ lĩnh rất lớn, nhưng lợi ích cũng đáng sợ không kém!
Chúc Thanh Sơn thản nhiên nói: "Ta nghe theo Lâm Nhất".
"Ta không có ý kiến".
Lâm Nhất tùy ý đáp, Phương Thiếu Vũ muốn làm lão đại thì cứ để cho hắn ta làm, bản thân hắn cũng không có ý tranh.
"Vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức vậy".
Phương Thiếu Vũ cũng không thăm dò ý kiến của Nguyệt Vi Vi, trên người nữ tử tinh quái này luôn lộ ra khí tức vô cùng thần bí, làm hắn ta rất khó nắm bắt được.
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một tấm bản đồ từ trong túi đựng đồ.
Trong mắt đám người Lâm Nhất thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, khá lắm, ngay cả bản đồ của con đường thông thiên mà cũng có, đúng là Phương Thiếu Vũ này chuẩn bị rất đầy đủ.
"Trước khi trời tối, chúng ta phải đến di tích có Long Tượng canh giữ".
Phương Thiếu Vũ cất bản đồ vào, nhìn về một hướng, trầm ngâm nói: "Theo ta!"
Vì trong tay Phương Thiếu Vũ có bản đồ nên những người khác đều yên tâm để hắn ta dẫn đường.
Vù! Vù! Vù!
Mấy bóng dáng chợt vụt đi, đám người Chúc Thanh Sơn lần lượt đi theo, mọi người cũng có thể cảm nhận được trong những tầng mây vừa dày vừa nặng trên trời kia như đang ẩn giấu một loại ma khí quỷ dị nào đó. Không một ai biết được, giữa đêm ở nơi xa lạ này sẽ xảy ra những biến đổi gì, nên không một ai dám mạo hiểm cả.
Nguyệt Vi Vi đứng bất động, như có điều muốn nói.
Lâm Nhất cũng dừng lại, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, đoán được sau khi tiến vào con đường thông thiên, Nguyệt Vi Vi sẽ nảy ra vài ý tưởng.
Dẫu sao, nàng ta cũng là một thiên kiêu đến từ đại thế, nếu bản thân không có bí mật gì, chắc hẳn sẽ không liều mình mạo hiểm đến Huyền Hoàng Giới. Lúc ở Huyền Hoàng Giới, Lâm Nhất biết Nguyệt Vi Vi luôn di chuyển khắp các mật cảnh khác nhau, dường như nàng ta đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi đặt chân đến con đường thông thiên này rồi, có lẽ nàng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm, chắc là một món bảo vật cực kỳ quan trọng đối với nàng ta.
"Lâm ca ca, ta muốn đi trước".
Nguyệt Vi Vi mỉm cười, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm kia có chút không đành.
"Cô đi đâu, ta đi đó".