Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3110

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn ta cảm thấy dù Lâm Nhất có may mắn thắng được Đường Nham thì cũng sẽ bị thương nặng, đến lúc đó muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Nếu bất cẩn một chút nhất định sẽ chết trong tay Đường Nham, dù thế nào cũng chỉ có một từ “chết”.  

Phương Thiếu Vũ và Triệu Thần ở bên cạnh cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, dù biết hắn từng giết liên tiếp hai người trong khảo hạch tuyển chọn, nhưng không thể ngờ được đến con đường thông thiên hắn vẫn kiêu ngạo như vậy.  

Chỉ có Chúc Thanh Sơn cảm thấy hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào.  

Lâm Nhất!  

Hắn vẫn là Lâm Nhất như trước, ngông cuồng chưa đổi, vẫn sắc bén như cũ!  

Đường Nham của Hoả Vân giới, lại đây cho ta!  

Lời Lâm Nhất nói làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sắc bén và ngông cuồng của hắn, không ai nghĩ hắn sẽ thắng, mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn đều như đang nhìn một người chết.  

Không phải chưa từng có ai khiêu chiến Đường Nham, nhưng kết cục của họ chỉ có một, tất cả đều chết thảm!  

Tình trạng chết thê thảm đến mức không toàn thây, trở thành một hạt bụi trong con đường thông thiên này.  

Ở trong mắt họ, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ là một sự tồn tại gần như không thể thắng, in sâu vào trong lòng mọi người một bóng ma không thể xoá nhoà.

Phương Thiếu Vũ định thần lại từ trong sự kinh ngạc, lo sợ bảo Lâm Nhất: “Lâm Nhất, đừng... đừng kích động, việc gì cần nhịn thì nên nhịn”.  

Lâm Nhất bình tĩnh đáp: “Phương Thiếu Vũ, ngươi còn ngây thơ thật đấy, sớm muộn gì cũng phải đánh thì cần gì phải sợ. Hơn nữa, nếu không thể nhịn thì không cần nhịn!”  

“Hay cho câu nếu không thể nhịn thì không cần nhịn!”  

Đường Nham đứng trên đài cao nở một nụ cười cực kì lạnh lẽo, rõ ràng nắng đang rất gắt nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh run như rơi vào hầm băng.  

Sát ý!  

Đó là sát ý của Đường Nham!  

Các võ giả của giới vực khác trên quảng trường khiếp sợ, bất giác lùi về sau vài bước.  

Đường Nham vừa nói, đôi mắt lạnh băng vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như một con rắn độc, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn và hung ác: “Tiểu tử, ta quản lí toà thành giáp biên giới này gần một tháng, trong một tháng này đã có mười tám người lần lượt khiêu khích ta, tất cả đều bị ta đốt thành tro”.  

Ầm!  

Bình Luận (0)
Comment