Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3177

Dù sao thì dưới sự hỗ trợ của ý chí Hoả Diễm nhị phẩm, dù chỉ là Hoả Ấn màu tím thì cũng không thua kém kim ấn quá nhiều.  

Mấu chốt vẫn là nhát kiếm đó!  

Chưa vào Thiên Phách đã tu luyện kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới đại thành, điều này không thể tưởng tượng nổi.

Không thua kém gì những yêu nghiệt nghịch thiên của Giới Vực cấp cao trong truyền thuyết cả.  

Nếu những người này biết chiêu kiếm này không phải giới hạn của Lâm Nhất thì không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.  

Chỉ là một chiêu kiếm dùng kiếm ý Thông Linh đại thành mà thôi, còn chưa sử dụng kiếm kỹ, kiếm ý của hắn còn có thể mạnh hơn thế nữa.  

Kiếm ý đã là viên mãn đỉnh phong từ lâu, chỉ còn thiếu nửa bước sẽ có thể bước vào thông thiên tam phẩm!   

Trong thành Lôi Hoả, rất nhiều cường giả có tư cách độ kiếp giống Phong Huyền đều tỏ vẻ kiêng dè.  

Lâm Nhất có thể giết Phong Huyền, rõ ràng cũng có năng lực giết chết họ.  

Thành Lôi Hoả lại xuất hiện một cao thủ!  

Cao thủ này còn mạnh mẽ một cách đáng sợ, vừa đến thành Lôi Hoả đã giết chết Phong Huyền, sau này sẽ còn ghê gớm hơn nữa.  

Trên quảng trường Cự Tượng, sau khi mấy người khác của Hoả Vân giới lấy lại tinh thần thì đều tỏ vẻ cực kỳ hoảng hốt.  

Những ánh mắt không có ý tốt đều nhìn về phía những người này, khiến bọn họ sợ đến mức sắc mặt tái mét.  

Bình thường Hoả Vân giới rất hay đắc tội với người khác, bây giờ Phong Huyền chết, có thể tưởng tượng đến kết cục của bọn họ.  

Vụt!  

Mấy người họ không suy nghĩ thêm, vội vàng xoay người chạy trốn ra bốn phía.  

Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không quan tâm đến những người này, bọn họ đã được định sẵn là không có thành tựu gì rồi, cũng không cần hắn giải quyết.  

Vù!  

Vào lúc những người khác không kịp phản ứng, hắn kéo túi trữ vật trên thi thể của Phong Huyền đến, giữ chặt trong tay.  

“Công tử Táng Hoa Lâm Nhất của Huyền Hoàng giới. Vừa mới đến đây, mong mọi người có thể chiếu cố!”  

Lâm Nhất híp mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, hắn chắp tay nói với xung quanh.  

Những người khác thoáng sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, xem ra Lâm Nhất này cũng rất biết đối nhân xử thế. Cũng không vì giết chết Phong Huyền mà trở nên kiêu căng ngạo mạn, ít nhất là vẫn cư xử đúng mực.  

Có điều vừa nghe thấy bốn chữa kia, rất nhiều người ít nhiều gì đều lộ vẻ chua xót.  

Vừa đến đã giết chết Phong Huyền, bọn họ đến thành Lôi Hoả lâu như thế còn không dám nghĩ đến chuyện này.  

Trẻ tuổi hiếu thắng, tràn đầy phong mang!  

Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên tám chữ này. Nhưng hiếu thắng thì hiếu thắng, nhưng vẫn cư xử đúng mực, khiến mọi người chấp nhận dễ dàng hơn Phong Huyền. 
Bình Luận (0)
Comment