Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 32

Trong phút chốc, ngay thời khắc nguy hiểm, hắn xoay người né tránh Huyết Diễm Xà, kế đó, trở tay đâm một kiếm vào điểm yếu phía trên tơ máu trên lưng rắn.  

Ầm!  

Nội lực ẩn chứa trong thân kiếm bùng nổ dữ dội, thân kiếm kéo theo Lâm Nhất điên cuồng lao về phía trước.  

Xoẹt!  

Sức mạnh khổng lồ công kích vào điểm yếu của Huyết Diễm Xà khiến thân rắn cứ thế bị cắt ra làm đôi.  

Đợi đến lúc Lâm Nhất rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại thì thấy yêu thú Huyết Diễm Xà đã bị chém thành hai đoạn, chết đến mức không thể chết hơn.  

Một chiêu gi3t chết!  

Advertisement

Đây mới chính là lực sát thương thật sự của Lưu Phong kiếm pháp, lúc trước là vì lưỡi kiếm không được sắc bén nên mới không làm gì được ngươi mà thôi.  

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn con Huyết Diễm Xà đã khiến hắn nếm không ít đau khổ.  

Hắn tiến đến kiểm tra một phen thì phát hiện trong cơ thể Huyết Diễm Xà không có nội đan.  

Đáng tiếc, xem ra nội đan của yêu thú cũng không dễ dàng có được.  

Toàn thân Huyết Diễm Xà đều là báu vật, thế nhưng cơ thể nó vô cùng to lớn, hắn không thể mang đi hết được.  

Advertisement

Lâm Vân chỉ lấy túi mật, tơ máu trên lưng rắn cùng hai cái răng nọc.  

Còn những vật phẩm còn lại, hắn đành phải từ bỏ.  

Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, tất cả đều là vật phẩm có giá trị xa xỉ. Tuy nhiên, túi mật, răng và tơ máu trên lưng rắn đã đủ để Lâm Nhất kiếm được một khoản lớn rồi.  

Quan trọng hơn chính là… Huyết Bách Hợp.  

“Là của ta rồi cũng thuộc về ta!”  

Lâm Nhất mỉm cười, bước lên phía trước, thu Huyết Bách Hợp – vật phẩm cần thiết cho nhiệm vụ linh thạch vào hộp gấm.  

Hắn không vội rời đi, mà cẩn thận kiểm tra môi trường Huyết Bách Hợp sinh trưởng một phen.  

Không hề bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.  

Sau này chỉ cần dựa vào những chi tiết này, hắn có thể dễ dàng tìm được Huyết Bách Hợp.  

Quả nhiên, mấy ngày sau đó, Lâm Nhất dễ dàng tìm được sáu cây Huyết Bách Hợp.  

Về phần Huyết Diễm Xà bảo vệ Huyết Bách Hợp, đương nhiên đều thành vong hồn dưới kiếm hắn, sau đó bị lấy đi thứ quan trọng trên người.  

Mọi việc có thể suôn sẻ như thế phần lớn là nhờ vào sự kiên nhẫn của hắn, khi vừa tiến vào Bách Hoa cốc, Lâm Nhất đã cẩn thận thăm dò hoàn cảnh tại đây.   

Tuy nhiên, khi hắn tìm được đóa Huyết Bách Hợp thứ mười thì biến cố xảy ra.  

Lúc hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên có hai vị khách không mời mà đến.  

Bách Hoa Cốc nằm sâu trong dãy núi Hoàng Vân, võ giả dám đến đây mạo hiểm đều có thực lực không tầm thường.  

Mấy ngày nay, mỗi khi đụng phải người ngoài trong Bách Hoa Cốc, Lâm Nhất đều lựa chọn tránh đi từ xa.  

Nhưng không ngờ rằng khi hắn sắp lấy được đóa Huyết Bách Hợp cuối cùng thì bị người phát hiện.  

“May mắn thật, tìm không bao lâu đã thấy được Huyết Bách Hợp mà thiếu chủ cần”.  

“Ha ha, Huyết Diễm Xà bảo vệ Huyết Bách Hợp cũng là yêu thú hiếm gặp, toàn thân nó đều là bảo vật, sau khi giết nó, hai ta xem như kiếm được một vố lớn!”  

Lâm Nhất nhìn về phía hai người nọ, nam nhân trung niên có vóc dáng khôi ngô không giống với người trong tông môn.  

Tuy nhiên, tu vi của người này không tầm thường, đã đạt đến võ đạo tầng sáu.  

Lâm Nhất chú ý đến hoa văn sắc sảo được thêu trên ngực áo bọn họ.  

Phía trên những đường vân hình sóng nước có viết một chữ “Vân”.  

Vân gia – thành Bạch Thủy.  

Lâm Nhất có biết thành Bạch Thủy, đó là một trong những tòa thành thương mại phồn hoa nhất nước Thiên Thủy, phần lớn người đến đó buôn bán trao đổi đều là võ giả của nước Thiên Thủy. Trong thành có một vài gia tộc có thực lực mạnh mẽ, chỉ yếu hơn một chút so với Tứ đại tông môn.  

Vật phẩm lấy được từ yêu thú trong tay Lâm Nhất muốn bán được giá tốt thì nhất định phải đến thành Bạch Thủy một chuyến.  

“Tiểu tử, còn không mau cút đi, đóa Huyết Bách Hợp này là của chúng ta!”  

Đại hán áo đen đứng bên trái hống hách quát lên với Lâm Nhất.   

Rõ ràng là Lâm Nhất đến trước, vậy mà hai người này lại có ý cướp đoạt.  

“Ngại quá, đóa Huyết Bách Hợp này là do ta phát hiện trước”.  

Nếu là lúc trước, muốn nhường hắn sẽ nhường.  

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ linh thạch chỉ còn thiếu một đóa Huyết Bách Hợp cuối cùng, thế nên Lâm Nhất không có ý định nhường lại.  

Nghe nói vậy, hai gã đại hán của Vân gia liếc nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả.  

“Ha ha ha, ta không nghe lầm đó chứ. Một tên rác rưởi chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn cũng dám đòi giết Huyết Diễm Xà à?”  

“Mau cút đi cho ta, ta không rảnh nói nhảm với ngươi, đừng ở đây gây chướng mắt!”  

Trong lúc nói chuyện, hai người từng bước một ép sát, khí thế võ đạo tầng sáu tản ra mang theo áp lực khổng lồ.  

Lâm Nhất không nhiều lời, hắn chỉ thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó lập tức rời đi.  

Thấy Lâm Nhất đi khỏi, hai người nọ cười nhạo: “Ta còn tưởng rằng đệ tử tông môn có bản lĩnh lắm chứ, hóa ra khí phách cũng chỉ đến đó!”   

“Xem như hắn hiểu chuyện, đừng để tâm tên vô dụng của Thanh Vân Môn kia nữa, giết Huyết Diễm Xà quan trọng hơn. Huyết Diễm Xà có lực phòng ngự kinh người, muốn đối phó với nó cũng không dễ dàng gì!”  

“Ừm, chúng ta tranh thủ thời gian đi!”  

Sau khi rời khỏi đó, Lâm Nhất cũng không đi quá xa, hắn dừng lại trên mỏm núi đá cách đó hơn mười dặm, lạnh lùng nhìn về phương xa.  

Trong lòng bàn tay hắn là một, hai, ba, bốn… Chính xác là năm viên Tôi Thể đan.
Bình Luận (0)
Comment