*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai bên lối đi bỗng xuất hiện thi quỷ mặc trên người trang phục rách nát của người hầu xông về phía hai người họ.
“Là Ma cương!”
Tiên Vân Chân biến sắc, thấp giọng nói.
Chắc hẳn khi còn sống, những người này là người hầu trong lầu bảo tàng, nhưng sau khi chết đi lại bị ma khí xâm nhiễm, một lần nữa “sống” lại.
"Sát!"
Hai người đều tỏ thái độ cực kỳ quyết đoán, đồng loạt ra tay nghênh đón Ma cương vọt đến từ bốn phía.
Động tác của Ma cương có hơi cứng nhắc, nhưng khi bộc phát thì tốc độ lại vô cùng nhanh, quanh thân tràn ngập khí ăn mòn. Thân thể bọn chúng cứng rắn như sắt thép, trừ phi lập tức đánh trúng chỗ hiểm hoặc trực tiếp đánh bại chúng, nếu không, khó mà tiêu diệt được đám này trong thời gian ngắn.
Trần Khung và Vân Chân đều có sát chiêu có thể giết ngay lập tức, tuy nhiên, tiêu hao quá lớn nên bọn họ cũng không định dùng đến.
Sau một hồi cố hết sức, hai người mới giải quyết hết toàn bộ Ma cương với số lượng hơn mười con.
Quần áo của Trần Khung bị xé toạc một đường, nếu không bởi hắn ta có chân nguyên hùng hậu bảo vệ giúp cơ thể không bị thương thì e rằng giờ này trái tim đã bị móc ra rồi.
Tình trạng của Tiên Vân Chân đỡ hơn một chút.
Hắn ta nhìn thi thể Ma cương trên mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng, nơi này còn hung hiểm hơn nhiều so với di tích mà hắn ta đã thăm dò trước đó. Tuy nhiên, mày hắn ta chợt giãn ra, cười nói: “Tuy tên kia đi trước chúng ta một bước, nhưng một mình tiến về phía trước e rằng chịu không ít đau khổ đâu!”
Mặt Trần Khung không đổi sắc, hắn ta biết rõ vừa nãy Tiên Vân Chân bị Lâm Nhất làm mất thể diện, sợ là đến giờ vẫn chưa hết giận.
Thế nhưng, hắn ta cũng có cái nhìn giống đối phương, tuy hắn ta từng thất thế khi giao đấu với Lâm Nhất nhưng trong suy nghĩ của người này, nếu chính thức ra tay thì sẽ không thua bởi đối phương.
Cảnh giới của hai người chênh lệch quá lớn, nếu như dốc toàn lực, dựa vào kiếm ý Thông Linh đại thành, cùng lắm sau 50 chiêu, đối phương sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn.
Thế nên, một mình Lâm Nhất hành động trong lầu bảo tàng này e là nửa bước khó đi.
“Đi thôi, có lẽ bảo vật đều ở chủ điện, nơi đây hung hiểm như thế, ắt là thứ đươc cất giấu ở đây rất quý giá”.
Tiên Vân Chân chớp mắt, lộ vẻ hưng phấn.
Sắc mặt Trần Khung cũng bắt đầu trở nên phấn khích, chạy thật xa đến Nhật Diệu Chi Địa vốn là vì số… bảo vật này mà.
So với suy đoán của hai người họ có phần khác biệt, Lâm Nhất tiến lên khá là thuận lợi.
Thậm chí hắn không phải ra tay, chỉ để ngựa Huyết Long hình mèo đại sát tứ phương trong cung điện. Trong hình thái mèo, tốc độ bộc phát ở cự ly ngắn của nó nhanh đến mức Lâm Nhất suýt thì theo không kịp, chỉ thoáng thấy một cái bóng đen mờ ảo.
Móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, cứ như vuốt rồng đã được rèn luyện vô số lần, lợi hại mà cứng rắn.
Môn công pháp Yêu Tộc Chí Thánh mà Nguyệt Vi Vi cho nó dường như được truyền thụ từ tộc Long Viên cổ xưa, giúp nó bộc phát lực lượng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Bù đắp hoàn mỹ cho khuyết điểm lực lượng không đủ cuồng bạo dưới hình thái méo, có thể nói là quá sức đáng sợ.
Ma cương còn chưa kịp xông đến gần đã bị ngựa Huyết Long hóa thành một luồng sáng đen, dùng vuốt sắc xé thành vài mảnh, thoáng cái giải quyết một con Ma cương.
Trảm Thiên Tam Kiếm, Nhất Kiếm Tất Sát!
Ma cương với thân thể có thể sánh ngang bảo khí cao cấp nhất bị Kén Lôi khắc chế một cách hoàn mỹ, từng sợi kiếm tơ lẳng lặng thẩm thấu vào, kế đó, Kén Lôi bùng nổ, cơ thể Ma cương từ trong ra ngoài bị nổ thành phấn vụn, hài cốt cũng không còn.
Có thể nói Lâm Nhất tiến thẳng một mạch vào lầu bảo tảng, không chút trở ngại, Trần Khung và Tiên Vân Chân còn chưa kịp giết hết Ma cương thì hắn đã đi đến chủ điện.
Giữa chủ điện có phần trống trải bày hơn trăm cái rương cực lớn, có linh phù phong kín rương.