Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3479

Máu tươi như sương, thi cốt hóa cát bụi!  

Vô số người đằng xa ma vụ thấy cảnh đó đều sợ ngây người, không kiềm được líu lưỡi, trong lòng cũng bị đả kích cùng cực.  

Cũng khủng bố quá rồi?  

Sao có thể thế được, trước đó Lâm Nhất vẫn còn bị trận Tinh Khung Khóa Long đè, bị ba người Liễu Mộ ép cho khá là chật vật. Nhưng thoáng chốc, đợi đến khi Lâm Nhất thật sự thể hiện bản lĩnh thế mà lại một quyền, chỉ một quyền đánh cho cả đám đều chết hết.  

Còn những tinh anh vẫn đang điều khiển đại trận của bốn giới vực lớn nhìn thấy cảnh đó cũng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hoảng sợ bỏ chạy.  

"Đây mới là sức mạnh chân chính của võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả".  

Lâm Nhất hít sâu một hơi, lẩm bẩm.  

Ngoài bốn chữ nghiền nát tát cả để miêu tả thì không còn câu từ nào có thể thể hiện sự khủng bố của võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả.  

May mà những kẻ địch mà mình gặp phải trước đó không có võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả.  

Nếu không thì vừa gặp đã rất có thể đánh mình thành cặn. Dù kiếm ý có nghịch thiên thì trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chẳng có tác dụng gì.  

Nhiều lắm cũng chỉ sống được một lát, đợi đến khi kiếm ý bị đánh nát thì vẫn chết!  

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện đám tinh anh của bốn giới vực lớn đều bỏ chạy. Trước đó, họ điều khiển trận Tinh Khung Khóa Long khiến hắn ăn rất nhiều thiệt thòi.  

Trước mắt lại chạy trối chết như chó nhà có tang, Lâm Nhất cũng mặc kệ họ.  

Đám Liễu Mộ vừa chết, họ cũng chẳng làm được tích sự gì, trên con đường thông thiên này cũng không gây ra nổi bọt sóng nào.  

Vèo!  

Trên không chợt xuất hiện một cái bóng màu đen không chút khách sáo cướp lấy túi trữ vật của đám người Liễu Mộ. Đó chính là ngựa Huyết Long được Lâm Nhất cố ý dặn không được ra tay, giờ lại cực kỳ nhanh tay, trông dáng vẻ kia hình như cũng không định đưa túi trữ vật của họ cho mình.  

"Hì hì".  

Ngựa Huyết Long nhếch miệng cười, hạ xuống trước mặt, lại lần nữa ngồi xổm trên vai hắn.  

Giờ phút này, xung quanh ma vụ hoàn toàn yên tĩnh, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt khó nén sợ hãi và đôi chút kính ngưỡng!  

Đúng vậy, chính là kính ngưỡng!  

Lâm Nhất của bây giờ thật sự không thể dùng một con ngựa ô để hình dung nữa. Thực lực và thủ đoạn cỡ đó, ngoài bảy tên đầu sỏ thì khó mà nghĩ ra ai có thể áp chế hắn trong toàn bộ khu vực Thương Long.  

Lại nghĩ đến hắn chỉ là đến từ Huyền Hoàng Giới thì quá khứ của Lâm Nhất có vẻ khá truyền kỳ.  

"Đi thôi, cũng đã mất khá nhiều thời gian ở đây rồi". 

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, suy cho cùng cái mà hắn thật sự cảm thấy hứng thú chính là bảo tàng đại biểu cho Thương Long Thất tú và bảo điện Thương Long trong truyền tống kia.
Bình Luận (0)
Comment