*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là người chưởng quản ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh hay bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long thì cũng không ngoại lệ!
Lâm Nhất híp mắt, toát ra một sự nóng bỏng, sắc bén.
"Hì hì, hai tháng không gặp, không ngờ tiểu đệ đệ lại trở nên uy phong như vậy, đúng là khiến ta phải ngạc nhiên đó".
Ngay khi Lâm Nhất định xoay người rời khỏi thì một tiếng cười tràn đầy ma mị chợt vang lên trong mảnh không gian này. Trong mắt Lâm Nhất chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Là nàng ta!
Cái người phụ nữ mang đến tin tức của Nguyệt Vi Vi và khiến hắn phải chật bỏ chạy ấy thế mà cũng đến Thương Long Cấm Giới.
Vài ánh sáng màu tím không ngừng bay múa trên không, đợi đến khi chúng vặn vẹo chồng lên nhau thì cô gái thần bí đã gặp lúc trước cũng chậm rãi bước ra.
Dáng người nàng ta vẫn quyến rũ ma mị, đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mặt câu hồn nhiếp phách như xưa.
"Cô nương nói đùa".
Lâm Nhất thấy gương mặt tươi cười như hoa của nàng ta thì chỉ có thể cười gượng vài tiếng. Lần trước, hắn phải hợp tác với ngựa Huyết Long mới chạy thoát khỏi tay người phụ nữ này, khiến nàng ta chịu thiệt.
Hiện nay, ngựa Huyết Long đã đi vào truyền thừa Ngôi Vân Tông. Nàng ta đúng là biết đến đúng lúc ghê.
Từ trong giọng nói thì có thể đoán được nàng ta đã sớm để ý đến mình, nhưng Lâm Nhất lại chẳng cảm giác được gì. Phải biết rằng, giờ đây thực lực của hắn đã không còn như xưa nữa.
"Ta cũng không có nói đùa, đàn ông có thể khiến tỷ tỷ đây liếc nhìn một cái cũng nhiều lắm đâu".
Bùi Tuyết mặc quần áo tím lộ ra cặp đùi thon dài e thẹn liếc Lâm Nhất một cái.
"Vẫn là không nên nhìn trúng mới tốt".
Lâm Nhất cười gượng, cẩn thận đề phòng.
Cả người người phụ nữ kia đều toát ra vẻ thần bí, còn có chút xích mích với Nguyệt Vi Vi, nhưng lại chưa lộ ra sự thù địch gì với mình mấy. Song thực lực lại cực kỳ khó lường, dù thực lực Lâm Nhất đã mạnh hơn rất nhiều nhưng vẫn không dám nói có thể bắt được đối phương.
Nhưng trong tình huống chưa để lộ con bài chưa lật, Lâm Nhất vẫn cảm thấy mình có đôi phần thắng. Dù gì khi đánh nhau lần trước, hắn vẫn chưa hiểu được kiếm ý Thông Thiên.
"Tuyết mỹ nhân, ngươi cũng đừng đùa người của khu vực Thương Long chúng ta, đàn ông bị ngươi nhìn trúng đều chẳng có kết quả tốt lành gì..."
Nhưng đúng lúc này, lại có ba bóng người nhanh chóng bay đến từ xa.
Trên người ai nấy đều lộ ra khí thế cực kỳ khủng bố, trong lòng Lâm Nhất thầm kinh ngạc không thôi vì đều cảm giác được sự đe dọa đến từ ba người.
"La Chấn!"
Thanh niên mở miệng ban nãy mỉm cười giới thiệu mình với Lâm Nhất.
Sắc mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh như không, nhưng trong lòng lại chấn động. Trong khu vực Thương Long thì không ai là không biết đến cái tên này.
Long Thủ La Chấn chính là một trong những người trên bảng Thương Long, tên của hắn ta đã sớm nở rộ ánh sáng trên bảo kính Thông Thiên và có tư cách canh tranh ở cuối con đường thông thiên.
"Quân Mộng Trần!"
"Tần Lâm!"
Hai người bên cạnh cũng hạ xuống gật đầu với Lâm Nhất, lần lượt báo tên của mình. Họ cũng là một trong bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long. Nếu xét về tiếng tăm và thực lực thì cũng chẳng kém hơn La Chấn bao nhiêu.
"Nghe tiếng đã lâu, quả thật như sấm bên tai".
Lâm Nhất thấy ba người khá thân thiết, vẫn chưa lộ ra vẻ thù địch bèn cười nói: "Xem ra mấy vị