“Nơi này đúng là bảo địa phong thuỷ”.
Lâm Nhất hít vào thật sâu, nhẹ giọng cảm thán.
Vào thời thượng cổ, chắc hẳn nơi này rất náo nhiệt nên mới được gọi là đạo trường cấp cao. Đáng tiếc tất cả đều bị huỷ hoại trong cuộc đại chiến đó, giờ đây người đi nhà trống, cảnh còn người mất, chỉ để lại truyền thuyết và di tích cho thế hệ sau chiêm ngưỡng.
Trên hòn đảo này có vô số cung điện và lầu cao đứng sừng sững, ở trước mặt hắn có một đạo trường vô cùng lớn.
Ở chính giữa đạo trường là một cung điện cao ngất, cung điện toát ra khí tức cực kì cổ xưa, rộng lớn và khí phách. Ngoại trừ cung điện này, sâu trong hòn đảo còn có rất nhiều toà nhà kì lạ, chỉ là tầm nhìn bị chắn nên không thể nhìn thấy.
Hòn đảo này không chỉ có một lối vào, nếu đạo trường trước mặt ở gần hắn nhất thì Lâm Nhất cũng lười phải đi tới những nơi khác.
Sau khi đến gần, hắn mới phát hiện đã có rất nhiều người trên đạo trường, hắn cũng không tới sớm lắm.
Nhưng khi vừa xuất hiện, Lâm Nhất lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, từng ánh mắt vô thức bị bóng dáng của hắn thu hút.
“Là công tử Táng Hoa Lâm Nhất!”
“Hắn là hắc mã đã đấm cho đám người Liễu Mộ nổ tung bằng một quyền phải không?”
“Khó được một hòn đảo Phù Không không có bóng dáng của kẻ nắm giữ Tinh Diệu Chi Linh và Thất Đại Cự Đầu, không ngờ Lâm Nhất lại chạy tới đây góp vui”.
“Ta cảm thấy hắn cũng đâu có lợi hại lắm đâu?”
“Khà khà, đừng thấy hắn xuất thân từ giới vực cấp thấp mà coi thường. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trêu chọc hắn, quái vật đấm cho bốn người nhóm Liễu Mộ nổ tung bằng một quyền, hắn vẫn chưa rút kiếm đâu đấy!”
“...”
Nhân tài kiệt xuất có thể xuyên qua biển lửa tới đây hầu như đều đến từ giới vực cấp cao, nhưng lúc này không một ai dám coi thường Lâm Nhất.
Nếu đổi thành yêu nghiệt của các giới vực cấp thấp khác xuất hiện thì không chừng sẽ có người tới gây sự ngay, dù sao tất cả mọi người đều thích bóp quả hồng mềm.
Không nói là cố ý bắt nạt ngươi, nhưng chắc chắn sẽ tỏ ra khó chịu với ngươi, cười nhạo khiêu khích nhất định không thể thiếu.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất đến lại không một ai dám khinh thường, ai cũng thu lại vẻ kiêu ngạo của mình. Người có tên, cây có bóng, con đường thông thiên đã qua hơn một nửa, đã đến lúc phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Có rất nhiều tiếng bàn tán xì xào không cố gắng che giấu, Lâm Nhất nghe thấy rõ ràng.
Lâm Nhất hơi cảm khái, để có được địa vị ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào thanh kiếm trong tay hắn.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mọi người không tiếp tục đi tới trước là do bị một cái cổng vòm cao ngất chặn ở phía trước đạo trường.
Phía sau cổng vòm là toà cung điện toát ra khí tức cổ xưa và thần bí kia, nhưng không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những người đến đây đều là người thông minh, tất cả đều có thể cảm nhận được hơi thở cực kì nguy hiểm đằng sau cổng vòm. Lâm Nhất trầm tư suy nghĩ, hình như đằng sau cổng có thứ gì đó.
Không chỉ hắn, các nhân tài kiệt xuất khác trên đạo trường đều phát hiện ra sự tồn tại của yêu thú nguy hiểm ở phía sau cánh cổng này.