Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3607

Quan trọng nhất là hắn chưa từng sử dụng Linh văn trong trạng thái thế này, sau mấy lần thử đều thất bại vào thời điểm quan trọng nhất.  

“Ha ha, với cảnh giới bây giờ của ngươi hoàn toàn không thể nào sử dụng lực lượng Linh văn để tiêu diệt ta đâu!”  

Ma linh thấy Lâm Nhất cố gắng như thế thì không ngừng cười châm chọc, từng bước ép đối phương đến bước đường cùng.  

Vụt!  

Nhưng vào lúc này, chợt có tình huống bất ngờ diễn ra, sâu trong khu vực này có một cây thần thụ Thanh Tiêu cao chọc trời, trên thần thụ xuất hiện vô số cánh hoa màu tím nhưng ánh sao tô điểm.  

Ở trung tâm thần thụ chọc trời có một con Băng Phượng đang nằm ngủ, trên người nó tản ra khí thế vô cùng đáng sợ.  

“Tử Băng Diên Tước?”  

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhất thầm thấy vô cùng ngạc nhiên.  

Hắn biết rõ, sau khi Tử Diên Kiếm Quyết tu luyện đến cảnh giới cao sẽ có thể sử dụng kiếm trận triệu hoán Băng Phượng, đồng thời điều khiển Tử Diên Thánh Hoả. Nhưng hắn chưa từng nghĩ sâu trong trí não của hắn sẽ có linh hồn của một con Băng Phượng.  

Khác với các võ hồn như Chúc Long, Cùng Kỳ, võ hồn có linh vô trí, không có suy nghĩ của riêng mình.  

Còn từ con Băng Phượng đang ngủ say này, Lâm Nhất lại cảm thấy rợn tóc gáy, dường như nó có cả linh và trí.  

Trời ạ!  

Rốt cuộc kiếm quyết mà Tử Diên Kiếm Thánh để lại là sao vậy, còn có bí mật như thế ư? Lâm Nhất thầm thấy khiếp sợ, cũng hơi khó hiểu, không thể nào hiểu được.  

Rốt cuộc nó đã ở đây bao lâu rồi?  

Nó đã xuất hiện từ lúc hắn sử dụng kiếm trận Tử Diên xoay ngược, cửu chuyển quy nhất, phượng minh triêu dương rồi ư?  

Trong lòng Lâm Nhất lập tức xuất hiện rất nhiều nghi vấn, thậm chí hắn còn thoáng quên mất sự tồn tại của ma linh.  

“Tộc… Tộc Cở Phượng…”  

Ma linh trước đó còn rất ngông cuồng nhìn về phía Băng Phượng trên thần thụ Thanh Tiêu, cơ thể không ngừng run rẩy. Trên người Băng Phượng kia tản ra khí thế cực kỳ đáng sợ, khiến ông ta cảm nhận được sự sợ hãi trước giờ chưa từng có, vì sợ nên cũng không dám làm bậy.  

Cảm giác này quá khó chịu, khiến ông ta cực kỳ hối hận.  

Ở bên ngoài.  

Ba người nhóm La Chấn cùng ra tay, đã đuổi kịp Vũ Hạo Thiên bên ngoài quảng trường Thương Long, ngăn chặn đường lui của đối phương.  

“Vũ Hạo Thiên, ngươi hết đường để chạy rồi”, sắc mặt Quân Mộng Trần lạnh như băng, hắn ta nhìn chằm chằm Vũ Hạo Thiên, trên người tản ra khí lạnh.  

Thái độ của La Chấn và Tần Lâm cũng cực kỳ hung ác.  

Vũ Hạo Thiên nhìn quanh một vòng, đảo mắt nhìn thoáng qua ba người, sau đó dần lấy lại bình tĩnh, cười khẩy: “Muốn diệt cỏ tận gốc à? Tuy ta trông khá thảm hại, nhưng đám tôm tép các ngươi vẫn không thể làm gì được đâu, mau cút đi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi phải khóc như trước đó đấy!”  

Hắn ta bị thương khá nghiêm trọng, nhưng thương tích trên người ba người họ cũng chưa hồi phục.  

Trước đó hắn ta làm ba người trọng thương, dù họ đã được Bùi Tuyết cứu giúp, nhưng cũng không thể khôi phục lại lực chiến trong thời gian ngắn.   

“Hừ, sao không xem thử tình huống của ngươi lúc này đi!”, trong mắt Tần Lâm có ánh sáng lạnh loé lên, hắn ta cất giọng nói lạnh lùng.  

Ba người thật sự bị thương, nhưng thương tích thật sự nhẹ hơn Vũ Hạo Thiên rất nhiều. Vũ Hạo Thiên bây giờ tóc tai bù xù, dáng vẻ thảm hại, cực kỳ yếu ớt, đặc biệt là vết thương trước ngực, khiến người ta thấy mà giật mình.  

Hắn ta bị Lâm Nhất làm bị thương quá nặng, còn bị ma linh bất chấp tất cả bòn rút căn nguyên, trong mắt ba người nhóm La Chấn, hắn ta đang vô cùng yếu ớt.  

“Ha ha, vết thương này có nặng đến mấy cũng là do Lâm Nhất ra tay, đám tôm tép như các ngươi thì có thể làm được gì chứ!”  

Vũ Hạo Thiên cười khinh thường, không quan tâm đ ến vết thương trên người, lại bắt đầu ra tay.  

Oanh!  

Sau khi nói hết câu, trong cơ thể Vũ Hạo Thiên có ánh trăng màu trắng bạc loé lên, hắn ta điều động Vô Tướng Ma Quyết. Người biến thành Thương Long, cuốn theo sức mạnh Phong Lôi dữ dội, nhanh chóng xông lên.  

Ba người nhóm La Chấn lập tức thay đổi sắc mặt, rõ ràng không ngờ rằng Vũ Hạo Thiên còn có thể sử dụng thân pháp trong trạng thái thế này.  

Ầm!  

Đuôi rồng quét qua, Vũ Hạo Thiên vung một chưởng đánh lên ngực Quân Mộng Trần, khiến hắn ta hộc máu bay ra xa.  

Đầu Thương Long vặn vẹo, Vũ Hạo Thiên biến chưởng thành quyền, đánh trúng Tần Lâm. Sau đó, Thương Long gầm thét, sấm chớp rít gào, hắn ta xuất hiện trước mặt La Chấn, trong găng tay thần ánh có ánh trăng lạnh loé phát ra.  

Ầm!  

Sắc mặt La Chấn hơi thay đổi, đồng thời, hắn ta cũng ra tay đỡ đòn, trong âm thanh chấn động đất trời, La Chấn bị đánh bay cả trăm mét, quỳ một chân xuống đất, khoé miệng có máu tươi chảy ra.  

“Đúng là vô dụng, các ngươi mà cũng muốn diệt cỏ tận gốc á, nếu trong trạng thái mạnh nhất, ta chỉ cần một ngón tay là áp đảo được các ngươi rồi”.  

Vũ Hạo Thiên nhanh chóng đánh lui ba người, trong mắt lộ vẻ ngông cuồng, vô cùng châm chọc.  

Nếu không vì hắn ta bị thương nặng, thì bây giờ ba người này đều đã chết hết rồi.  

Vù!  

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết, một bóng đen đã bay tới từ xa, không đợi hắn ta kịp phản ứng đã đánh bay hắn ta ra xa.  

Phụt!  

Vũ Hạo Thiên phun ra một ngụm máu tươi, tim đập thình thịch. Thương tích nặng nề khiến hắn ta không thể duy trì găng tay thần ảnh được nữa, chỉ đánh ra được một cú đấm với lửa tinh thần rực cháy.
Bình Luận (0)
Comment