Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3620

“Con đường thông thiên có thể có cấm kỵ gì, đừng hỏi lung tung, trong khoảng thời gian này cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Giữa cấm kỵ với nhau có thể sẽ ra tay giúp đỡ nhau, không cẩn thận là chúng ta sẽ trở thành con chốt thí đấy”.

“Nhưng con đường thông thiên này chỉ còn lại ba tháng, chúng ta cần phải vào thành Tứ Tượng mới được...”

Ở thành Tứ Tượng có tông phái siêu cấp trấn thủ, có sự tồn tại của bảng Thông Thiên, kể ra thì là một nơi khá an toàn.

Cuộc tranh tài vạn giới trên con đường thông thiên sắp đi đến hồi kết, rất nhiều người không có tư cách tham dự cuộc chiến cuối cùng. Họ suy nghĩ rất đơn giản, có thể sống tới bây giờ thì chắc chắn đều có thu hoạch không tầm thường, họ chỉ muốn được bình an cho đến khi cuộc tranh tài vạn giới kết thúc.

Chẳng ai muốn ở lại cao nguyên Hoàng Sa cả.

Chưa kể đến việc nơi này vốn không an toàn, đâu đâu cũng có ma tu làm loạn, giờ thì càng gây hoang mang, khiến người ta thấp thỏm không yên.

Lâm Nhất đội mũ rộng vành, hắn khẽ nhíu mày khi nghe thấy tin tức truyền lại từ bốn phía.

Tìm người?

Có khi nào là tìm mình không? Lâm Nhất cảm thấy rất có thể là vậy, dù sao việc hắn tìm được cơ duyên ở bảo điện Thương Long cũng không tính là bí mật.


Nhưng hắn lại thấy hơi lạ, chỉ tìm hắn thôi mà, đâu cần phải làm lớn lên như thế?

Vào lúc này, Lâm Nhất nhận ra có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, điều này cũng không có gì lạ. Hắn đội mũ rộng vành, kiểu gì cũng sẽ thu hút một vài ánh mắt, có điều đa số chỉ nhìn thoáng qua vài lần rồi dời mắt

Nhưng ánh mắt này làm cho hắn cảm thấy hơi quen thuộc.

Ai?

Khi Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt kia lập tức dời đi, cùng lúc đó chủ nhân của ánh mắt cũng thi triển thân pháp.

Hắn ta cố ý làm Lâm Nhất đi tìm mình, Lâm Nhất do dự một lúc rồi vỗ vai ngựa Huyết Long lặng lẽ đuổi theo.

Vù! Vù! Vù!

Hai người một trước một sau đi xuyên qua mấy con phố trong thành trại không quá lớn này, cuối cùng Lâm Nhất cũng nhìn thấy đối phương trong một góc vắng người.

Người nọ đưa lưng về phía hắn, có vẻ như không e dè điều gì.


“Lâu rồi không gặp”.

Một giọng nói vang lên, người nọ chậm rãi quay lưng lại, là một khuôn mặt quen thuộc.

Trần Tầm!

Lâm Nhất thoáng nhớ lại mới nhớ ra tên của người nọ, là kẻ lập dị mà hắn gặp lúc mới vào Thương Long Cấm Giới. Hắn ta muốn mời hắn cùng đi tìm tinh cung truyền thừa, sau khi bị hắn từ chối còn cười nhạo hắn một phen.

Có điều khi vào bảo điện Thương Long không thấy tung tích của đối phương, sau một loạt khó khăn trắc trở, Lâm Nhất đã suýt quên mất người này.

Bây giờ nghĩ lại, với thực lực của người này mà chưa từng xuất hiện trong bảo điện Thương Long, quả thật là một chuyện khá kì lạ.

“Đúng là lâu rồi không gặp, có điều ta và ngươi cũng không hẳn là quen biết”.

Lâm Nhất cởi mũ rộng vành, thản nhiên đáp, không rõ lần này đối phương hiện thân để làm trò gì.

Trần Tầm nhìn về phía Lâm Nhất, cười khẽ nói: “Ngươi đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, sau này ta nghe nói tất cả cơ duyên tạo hoá trong bảo điện Thương Long đều bị ngươi tìm thấy. Ngay cả một trong Thất Đại Cự Đầu như Mục Tu Hàn cũng bị ngươi g iết chết, ta xin lỗi ngươi vì những lời từng nói trước đây nhé”.

“Bỏ đi, ngươi dẫn ta tới đây là có mục đích gì?”

Lâm Nhất nhìn xung quanh, không có sự dao động của Linh văn, cũng không có các cao thủ khác mai phục, ít nhất là người này không có ác ý gì.

Bình Luận (0)
Comment