Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3705

“Nhật Nguyệt Thần Quyền!”

Lâm Nhất nhìn ngọc giản phát ra ánh sáng đỏ như máu trông vô cùng yêu dị trước mặt, sắc mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, sâu trong mắt lóe lên tia hưng phấn nồng đậm.

Dù hắn có cố áp chế cỡ nào thì niềm vui lớn như thế này cũng không cách nào che giấu được.

Võ học Thánh Linh!

Đó chính là cánh cửa hoàn toàn vượt khỏi Tạo Hóa, Thần Thánh hữu linh, uy chấn ngân hà, là tồn tại mà nhân tài kiệt xuất cảnh giới Thiên Phách khó có thể chạm đến được.

Thình thịch!

Tim Lâm Nhất đập điên cuồng, có hưng phấn, cũng có khẩn trương, xen lẫn đó là một chút thấp thỏm không yên.

Vô số lời đồn về sự hung hiểm của võ học Thánh Linh nào phải nói đùa, không có lửa thì sao có khói, hiển nhiên đã có rất nhiều ví dụ máu tanh, nếu không thì sao lại nói cao thủ Thiên Phách không thể chạm đến được?

Khác với việc thu được võ học hùng mạnh trước đó, lần này, Lâm Nhất không sốt ruột tu luyện, hắn muốn bản thân phải hoàn toàn tỉnh táo lại.


Việc này rất khó chịu, không đơn giản mà có thể có làm được.

Nhưng đối với Lâm Nhất thì cũng không quá mức khó khăn, dù sao thì hắn đã có thể tu luyện kiếm ý Thông Thiên đến đại thành, nói rõ ràng hắn có tâm trí cứng cỏi, không phải người thường có thể sánh được, đủ để chống chọi với hầu hết sự cám dỗ.

Tuy nhiên, cám dỗ lần này không phải lớn bình thường, dù đã nhắm hai mắt lại, nhưng khối ngọc giản màu máu lơ lửng giữa không trung kia vẫn như ẩn chứa ma lực, không ngừng đầu độc hắn, giựt dây hắn, bảo hắn hãy mau nắm lấy nó.

Nhưng càng như thế, Lâm Nhất càng bình tĩnh, bởi lẽ thứ này rất đáng sợ, nó mang đến trải nghiệm mà từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải.

Một môn võ học lại có ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn một cách rõ ràng, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Mãi hơn nửa canh giờ sau, Lâm Nhất mới mở mắt, ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như một đầm nước mùa thu, phẳng lặng, không hề có một gợn sóng.

“Quái lạ…”

Lâm Nhất lẩm bẩm, trước đây hắn chưa từng như vậy.

Xem ra võ học cấp Sinh Linh quả thật có thể thông qua một cánh cửa hoàn toàn mới, có sự khác nhau rõ rệt với võ học dưới Tạo Hóa.


Vèo!

Lâm Nhất phất tay, nắm lấy ngọc giản, kế đó dán vào mi tâm.

Ầm!

Dị biến phát sinh, Lâm Nhất bị b ắn ra, ý thức của hắn dường như va vào một tấm màn vô hình, kế đó bị hung hăng đánh bay.

“Việc này…”

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, việc này quả thật không thể khống chế.

Hắn có thể xác định ngọc giản trong tay mình chắc chắn là võ học cấp Sinh Linh, nhưng có một luồng lực lượng vô hình bọc lấy nó, luồng lực lượng này không cách nào phá bỏ và nó cũng bài xích hắn.

“Nó cần máu, nó có sinh mệnh, ngươi phải đút cho nó no bụng mới được”.

Giọng của Bùi Tuyết vọng đến, nàng ta nhìn ngọc giản trong tay Lâm Nhất mà mắt không ngừng lóe lên tia khác thường. Thứ này quả thật không đơn giản, dù ở đại thế Côn Luân thì võ học cấp Thánh Linh gần như cũng chỉ là lời đồn, chỉ nghe danh mà chưa từng thấy thực.

Còn về giới vực như Huyền Hoàng thì võ học Tạo Hóa đã là đỉnh cao rồi, ngay cả nghe còn chưa từng nghe qua nữa là.

Bùi Tuyết đến từ Côn Luân nên có tầm mắt hơn người, nàng ta chưa từng nhìn thấy võ học Thánh Linh, nhưng đã được nghe rất nhiều lời đồn về nó, cho nên kiến thức rộng hơn Lâm Nhất rất nhiều.

“Khó trách”.

Bình Luận (0)
Comment