Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3715

Hiện tại đã một tháng trôi qua, rõ ràng khí tức trên người hắn ta càng trở nên đáng sợ hơn.

Hắn ta đã như thế, thử hỏi người lệnh cho hắn ta mang thiệp mời đến sẽ là ai?

Việc này đáng giá để suy ngẫm!

Rất nhiều ánh mắt lập lòe, tất cả bọn họ đều bị cảnh tượng đột ngột này gợi lên lòng hiếu kỳ, việc này e rằng không đơn giản.

“Thiệp mời à? Đưa ta là được rồi!”

Bùi Tuyết nở nụ cười, nàng ta tiến lên, duỗi tay định cầm lấy tấm thiệp kia.

Nhưng Hạ Thiên Phàm lại đột nhiên duỗi tay ra, vỗ một chưởng lên vai Bùi Tuyết. Khí tức khủng bố phút chốc bộc phát, uy áp ngập trời chấn động bốn phương tám hướng. Một chưởng này thật đáng sợ!


Bàn tay của hắn ta ấn xuống cắm sâu vào da thịt như móng vuốt của Man Thú Thái Cổ có kích thước khổng lồ có thể sánh bằng những ngọn núi cổ xưa.

Tạch...! Tạch...! Tạch...!

Ở khoảng cách cực ngắn, những nơi nó quét qua, hư không dường như bị ấn sụp, phát ra âm thanh “đùng đoàng” vô cùng chói tai.

PHỐC thử!

Bùi Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nàng ta như diều đứt dây, bị đánh văng ngược về, lúc này, nàng ta suy yếu và mỏng manh hệt như một mảnh giấy.

Một chưởng này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người còn chưa kịp phản ứng, phút chốc, tiếng kinh hô vang lên bốn phía, rất nhiều người hoảng sợ nhìn về phía Hạ Thiên Phàm.

Hạ Thiên Phàm cười hì hì nói: “Nữ nhân, vừa rồi ta đã nói, ta phải đích thân giao tấm thiệp này cho Lâm Nhất. Làm phiền ngươi cút ra xa một chút, loại phế vật như ngươi, ta sợ không chú ý một chút sẽ đập chết ngươi. Dù gì thì ở thành Tứ Tượng này cũng không cho phép giết người!”

Nụ cười trên môi hắn ta không đổi, chỉ là giờ phút này lại khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc.

“Không sao chứ?”

Lâm Nhất đỡ Bùi Tuyết, hắn phát hiện nàng ta bị thương rất nặng. Một kích này quá đột ngột nên Bùi Tuyết không kịp chuẩn bị.


“Mặc kệ ta, có lẽ tấm thiệp kia thật sự rất quan trọng”, sắc mặt Bùi Tuyết tái nhợt, nàng ta khẽ nói.

“Ngại quá, giờ ta đã thay đổi chủ ý!”

Hạ Thiên Phàm nhếch mép cười, lộ vẻ trêu tức: “Lâm Nhất, ngươi tiếp một chưởng của ta, nếu có thể tiếp được thì tấm thiệp này sẽ đưa cho ngươi. Còn không, ta thấy rằng ngươi cũng không cần phải đến điểm hẹn làm gì!”

Hạ Thiên Phàm còn kiêu ngạo, ngông cuồng, hung hăng và vênh váo hơn so với trong truyền thuyết.

Tuy Lâm Nhất còn chưa có tên trên bảng Thông Thiên, nhưng thực lực của hắn đã rõ như ban ngày. Chiến tướng của mười phương chiến giới nào có kẻ yếu, không có ngoại lệ, ít nhất bọn họ đều là cường giả của Tử bảng, trong đó, chiến tướng đứng đầu hoàn toàn có năng lực tiến vào 20 vị trí đầu trên Tử bảng, trong mắt bọn họ, đại đa số người trên bảng Thông Thiên cùng lắm chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Dù vậy, Hạ Thiên Phàm vẫn ngông cuồng như trước, lời của hắn ta đầy vẻ trêu tức.

Không ai dám xem nhẹ Lâm Nhất, thế nhưng cũng không ai dám ngó lơ Hạ Thiên Phàm.

Trước đó, hắn ta đột ngột ra tay khiến Bùi Tuyết bị thương, việc này cho thấy hắn ta muốn lập uy với đối phương. Mọi người coi như thấy được thực lực của người xếp hạng thứ chín trên Tử bảng, nhưng sợ rằng đó còn chưa phải thực lực chân chính của hắn ta.


Hạ Thiên Phàm hiện có tu vi Thiên Phách tầng năm, ngày đó, hắn ta độ 2 kiếp Thiên Phách, có thể nói là oanh động toàn bộ thành Tứ Tượng. Vừa nãy, từ một chưởng chớp nhoáng của hắn ta khó mà nói được rốt cuộc đã sử dụng mấy phần thực lực, thậm chí có sử dụng đến tu vi Thiên Phách tầng năm hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, trong lòng mọi người đều có chút chờ mong.

Dù sao thì lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn mà thôi, mỗi người đều biết Lâm Nhất đã huyết tẩy chiến tướng của ba Chiến Giới. Nhưng hầu hết mọi người đều chưa từng chứng kiến hắn ra tay, mà tu vi của hắn cũng chỉ mới đến Thiên Phách tầng ba viên mãn, việc này không khỏi khiến người ta nghi hoặc.

Rất nhiều người có suy đoán, phải chăng Lâm Nhất dựa vào bí bảo hoặc đan dược nào đó nên mới có thể quét sạch mười hai tên chiến tướng.

Có lẽ hắn cũng không phải một yêu nghiệt như trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ là lời đồn nhảm mà thôi.

“Sao hả? Không muốn tấm thiệp này à? Lâm Nhất, ta có thể nói cho ngươi biết, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú với tấm thiệp này!”, Hạ Thiên Phàm khoái trá nói, kế đó, hắn ta lại trầm giọng: “Tuy nhiên, vẫn là câu nói đó, giờ ta đã thay đổi chủ ý, nếu ngươi có thể tiếp một chưởng của ta, hoặc là quỳ xuống cầu ta, thì ta sẽ đưa tấm thiệp này cho ngươi”.

Bình Luận (0)
Comment