Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3914

Lời Lâm Nhất nói làm tiểu Băng Phượng tự nhiên thấy rùng mình, dường như nàng ta lại trông thấy "ma đầu" Lâm Nhất ở con đường thông thiên kia, huyết tẩy kim bảng, chém giết ngũ đại giới tử.

Đối với Lâm Nhất, con đường thông thiên là một con đường sát phạt chất đầy cốt trắng và máu tươi.

Sau khi hắn đại khai sát giới ở cao nguyên Hoàng Sa, tàn sát toàn bộ tay sai của tất cả giới tử trên tế đàn, hắn liền bị rất nhiều người âm thầm gọi là ma đầu.

Danh hào đẫm máu của công tử Táng Hoa cũng truyền ra từ đó.

Tới Phù Vân kiếm tông lâu, thời gian hắn yên lặng lâu quá rồi, dù có giết những tên tà tu đó thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Thậm chí hắn chỉ giết người đáng giết, người ngoài danh sách mà không động vào hắn thì hắn cũng mặc kệ.

Nhưng trải nghiệm ở đại sảnh nhà họ Khâu hôm nay đã giải phóng ra sát ý và lửa giận ẩn náu trong lòng Lâm Nhất.

Sát ý trong lòng hắn đáng sợ hơn nhiều so với nhưng gì người bên cạnh thấy được.

Đệ tử ba tông hoàn toàn không biết, rốt cuộc bọn họ đã chọc vào người như thế nào.


"Lâm Nhất... đây là tam đại Tinh Hà cảnh đỉnh phong đấy, cho dù dùng tiêu ngự kiếm, cũng chưa chắc đã giết được, ngươi đừng xúc động mà làm chuyện

dại dột." Tiểu Băng Phượng tỉnh táo lại, khuyên nhủ Lâm Nhất.

Nàng ta vẫn còn muốn ăn thịt nướng mà Lâm Nhất nướng cho nàng ta cơ, Đồ Thiên Đại Đế nàng ta đây không muốn Lâm Nhất chết như vầy đâu.

Nếu là đánh đơn một đấu một thì dù là Ngạn Đằng, Lâm Nhất với thân phận công tử Táng Hoa cũng có thể dễ dàng đánh bại đối phương.

Nhưng nếu lấy một địch ba, lại có thêm những đệ tử tông môn khác nữa, Lâm Nhất có một mình e là khó mà đối phó được.

Lâm Nhất bình tĩnh nói: "Ngươi thấy ta giống người dễ xúc động à?”

"Không giống." Tiểu Băng Phượng nghĩ rồi nói.

Lâm Nhất xoa đầu tiểu Băng Phượng, rồi khẽ nói: "Nếu ta mà xúc động, thì ít nhất tên Ngạn Đằng này đã thành người chết rồi. Nhưng như thế thì lộ mất thân phận và con bài chưa lật của ta, Bôn Lôi kiếm ma chưa chắc đã xuất hiện, Huyền Phi và Lôi Lam có khả năng cũng thừa cơ chạy thoát. Lại còn mang lại rất nhiều phiền phức cho Phù Vân kiếm tông nữa..."

Tiểu Băng Phượng nghe xong mới nhận ra, những gì mình nghĩ khác xa suy nghĩ của Lâm Nhất.

Nhưng Lâm Nhất mạnh miệng như này làm nàng ta có hơi sửng sốt, cái mà hắn muốn là một mẻ hốt gọn. Không chỉ có sát nhân Ngạn Đằng, Bôn Lôi ma kiếm cũng nằm trong tính toán của hắn cả.

"Vì thế, ngươi mới cố đỡ ba chưởng của bọn họ hả?" Tiểu Băng Phượng bừng tỉnh nói.

"Ta cũng đâu thể trơ mắt nhìn tên nhóc này chết chứ."

Lâm Nhất nhìn về phía Tặc Miêu trong lòng tiểu Băng Phượng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng dưới vẻ dịu dàng kia là sát ý vô tận ẩn sâu trong mắt.

'Tên Ngạn Đằng kia không tuân thủ giao ước, làm hẳn bị thương thì cũng thôi đi, ra tay còn độc ác, hầu như một chưởng là đánh vỡ xương cốt toàn thân tiểu Tặc Miêu rồi.

May mà tiểu Tặc Miêu có huyết mạch đặc biệt, lại tu luyện Long Viên Quyết cổ xưa, lúc này sau khi nuốt vài giọt chân long thánh dịch thì đã không còn gì đáng ngại.


"Dùng tiêu ngự kiếm của ngươi tu luyện đến cảnh giới gì rồi?" Tiểu Băng Phượng chợt hỏi.

Phần lớn thời gian Lâm Nhất toàn tu luyện một mình, lúc hắn nói chuyện với Lạc Hoa, tiểu Băng Phượng không ở bên cạnh.

Nghĩ kỹ lại thì một tháng gần đây, Lâm Nhất chém giết có hơi khiêm tốn.

Tiểu Băng Phượng thấy Lâm Nhất tự tin như thế thì bỗng thấy tò mò, rốt cuộc lấy tiêu ngự kiếm của Lâm Nhất đã lợi hại cỡ nào rồi.

Đối phương có thiên phú cực kỳ khiếp người trên phương diện âm luật, lại còn có thánh khí cổ xưa là Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu hỗ trợ. Hơn hai tháng nay, e là hắn đã tiến bộ kinh người rồi.

Lâm Nhất nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhỏ giọng nói: "Hai ngày sau ngươi sẽ biết."

"Hừ, cứ bí bí ẩn ẩn!" Tiểu Băng Phượng không vui.

Lâm Nhất cười rồi lấy ra một viên đan Niết Bàn, sau khi nuốt vào, hắn bắt đầu khoanh chân ngồi trị thương.

Vừa nãy ba người đánh một chưởng cùng lúc, đánh ong cả hộp kiếm Tử Diên, dù được ngăn lại phần lớn uy lực. Lâm Nhất vẫn bị thương rất nặng, chung quy vẫn là chênh lệch về tu vi, Tỉnh Nguyên và Chân Nguyên cũng có khác biệt.

Đan Niết Bàn, chỉ cần còn một hơi tàn thì có thể cứu sống bằng viên đan này.


Tình trạng thương tích của Lâm Nhất chưa nặng đến mức đấy, nhưng hai ngày nữa thể nào cũng có mị ác chiến, dùng đan này không những có thể làm cho chiến lực khôi phục đến đỉnh phong, còn có thể nâng cao khá nhiều tu VÌ.

Đêm khuya người yên tĩnh, phủ trạch nhà họ Khâu.

Ba người là Ngạn Đằng, Lôi Lam và Huyền Phi tập trung lại, bọn họ đang bàn xem hai ngày nữa, đối phó với Bôn Lôi ma kiếm như nào.

Dù sao thì Bôn Lôi ma kiếm Lãnh Ngạo Nhiên này vẫn có hung danh ở bên ngoài, mỗi lần ra tay đều cố tính để lại chiến thiệp. Cố tình dụ những đệ tử thân truyền như bọn họ tới, hắn ta đã thành công nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng. thong thả rời đi.

Ba người Ngạn Đằng cũng không dám khinh thường.

"Ngạn huynh, Bôn Lôi ma kiếm này không dễ đối phó đâu, huynh bảo có nắm chắc phần thắng, ta thật sự không dám tin!" Huyền Phi của Thanh Lôi tự mặt mày hung tợn, ánh mắt lập lòe nhìn sang Ngạn Đằng.

Lôi Lam ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ thích thú, hành động lần này là do Ngạn Đăng triệu tập, và cũng lấy hắn ta là người đứng đầu.

Hắn ta và Huyền Phi đều rất tò mò, rốt cuộc tên Ngạn Đằng này có thủ đoạn gì mà lại tự tin như vậy.

Ngạn Đăng thần bí cười một cái, rồi trầm ngâm nói: "Dù sao sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết, bây giờ ta nói cho các ngươi biết cũng không sao, trước khi ta tới đây, đại sư huynh đã cho ta mượn một kiện thánh khí!"

Bình Luận (0)
Comment