Lâm Nhất nhìn đối phương, cười bảo: "Các hạ coi trọng ta à, chỉ có điều, đại hội Danh Kiếm này chướng khí mù mịt, ta không thấy hứng thú cho lắm."
"Không phải huynh sợ ta đấy chứ?"
Triệu Nham nhếch mép cười bảo: "Tu vi giới hạn ở cảnh giới Thiên Phách, huynh vẫn có một phần trăm cơ hội chiến thắng, huynh đến từ Phù Vân kiếm tông, chắc hẳn có tu luyện Phù Vân thập tam kiếm, cho ta mở rộng tầm mắt đi!"
Trên đài Phi Thiên, mọi người rất ngạc nhiên.
Không ngờ Lâm Nhất lại khiến cho Triệu Nham có hứng thú, Triệu Nham là siêu phàm đứng trong top 1000 trên bảng Tỉnh Quân, tương lai chắc chắn có thành tựu vô hạn.
"Rốt cuộc tên này có bản lĩnh gì nhỉ? Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một tên Thiên Phách thôi, có đức hạnh gì mà giao đấu với Triệu Nham!" Mặt Phong Tiểu Ngư u ám, tỏ rõ rất bất mãn, những lời Triệu Nham nói khiến mặt nàng ta tái mét, nói như thể mình đang gây sự vô cớ vậy.
Công Tôn Viêm, người có thực lực cao sâu khó dò nhất ở đây, được xưng là một đôi mắt kiếm, có thể nhìn thấu mọi kiếm pháp trong thiên hạ, hắn ta thản nhiên cười một cái, nhẹ giọng nói: 'Hắn không chỉ là một Thiên Phách."
"Hả?"
Những người khác đều không hiểu, nhiều người không kìm được quay sang nhìn hắn ta.
Công Tôn Viêm hờ hững nói: "Kiếm thứ nhất còn ổn, đánh lại Yến Tử Kính, rất nhiều người làm được. Nhưng kiếm thứ hai này rất ghê gớm, hễ là người có kiếm ý thông thiên thì đều có thể nhìn ra vừa nãy kiếm thế của Lâm Nhất đáng sợ cỡ nào. Triệu Nham được xưng là kiếm si, chỉ cần lọt vào mắt hắn thì hắn sẽ không để ý thân phận của đối phương."
Những người khác cả kinh, Công Tôn Viêm đánh giá Lâm Nhất cao thế?
Phong Tỉnh Dương tỏ ra khó chịu, hắn ta thân là người nhà họ Phong, tự nhiên sẽ thiên vị Phong Tiểu Ngư, hắn ta lạnh giọng nói: "Huynh coi trọng hắn thế cơ à?"
Công Tôn Viêm cười, không tranh cãi với hắn ta mà chỉ thản nhiên nói: "Cứ xem là biết."
Bất kể là thực lực hay danh tiếng, Công Tôn Viêm cũng là người mạnh nhất ở đây, tuy bảo đại hội Danh Kiếm lần này có bốn ứng cử viên xuất sắc. Nhưng trong mắt nhiều kiếm khách, Công Tôn Viêm mạnh ở cấp bậc khác hẳn ba người còn lại, chí ít phải mạnh hơn nửa cấp.
Lời hắn ta nói dẫn đến một trận xôn xao, mọi người càng thêm chăm chú vào trận chiến giữa Triệu Nham và Lâm Nhất.
Trên chiến đài, khi Lâm Nhất đang giằng co với Triệu Nham, một giọng nói vang lên: "Lâm ca, tên mặt rỗ này là một kẻ mê kiếm, hắn đã nhận định huynh rồi, cho dù huynh có rời khỏi đại hội Danh Kiếm, hắn cũng sẽ đuổi theo huynh. Không đánh với huynh một trận, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Lâm Nhất nhìn theo tiếng nói, người vừa nói là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn hắn. Mày kiếm mắt sáng, mắt ngọc mày ngài, diện mạo đẹp trai tuyệt trần, người đó chính là Diệp Phi Phàm vừa mới lén chạy về.
Hắn nháy mắt ra hiệu với Lâm Nhất rồi cười nói, trong giọng điệu còn có ý nịnh nọt lôi kéo làm quen.
"Hắn nói đúng đấy, cho dù huynh rời khỏi đại hội Danh Kiếm, ta cũng sẽ đuổi theo huynh."
Triệu Nham mỉm cười, trong mắt ngưng tụ chiến ý, nhìn Lâm Nhất chằm chằm, rồi trầm giọng bảo: "Đánh với ta một trận đi!"