Lâm Nhất vừa dứt lời, sự sắc bén giữa hai kiếm khách rõ ràng đã thay đổi, trên chiến đài có một khí thế vô hình đang tranh đấu với nhau.
Hai người đều không vội ra tay, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, mỗi người đều đang tìm sơ hở của đối phương.
Dưới đài, anh tài các phương đều hướng mắt nhìn hai người, ai nấy đầu khá kích động.
"Tên Lâm Nhất này không phải điên bình thường! Triệu Nham là tay kiếm đứng trong top 1000 trên bảng Tỉnh Quân, ở Đông Hoang cũng có tiếng tăm không nhỏ, trong hàng ngũ Tinh Quân, chẳng có mấy người là không biết hắn. Dù không dùng thánh binh, đầy tôn giả cảnh giới tiểu Thần Đan không phải đối thủ của hắn."
"Cũng không biết rốt cuộc quái vật này từ đâu đến, chưa đến cảnh giới Tỉnh Quân mà dám ngông như này. Triệu Nham bằng lòng giao đấu với hắn, có thể nói là đánh giá hắn rất cao."
"Thú vị thật, Tàng Kiếm Lâu cho hắn mượn thánh binh hắn cũng không cần, phải chăng thanh kiếm đó của hản là thần binh?"
Những lời bình luận thiên về một phía hiển nhiên không có gì là lạ.
Dù sao một bên là người tiếng tăm lãy lừng, một bên là người chẳng có tiếng tăm gì.
Việc năm trong top 1000 trên bảng Tinh Quân, xếp hạng của cái bảng này là tính các Tinh Quân trong cả Đông Hoang, hơn nữa còn không giới hạn độ tuổi.
Còn trẻ như này mà đã nằm trong top 1000 trong hàng triệu, hàng chục triệu Tỉnh Quân, nghĩ một cái liền biết nó khủng khiếp cỡ nào. Các anh tài của quận thành Thanh Nham khá là tín nhiệm Triệu Nham, họ cảm thấy hắn ta chắc chắn có thể giãm Lâm Nhất dưới chân, thậm chí còn không cần đến mười chiêu.
'Tên này bình tĩnh quát!
Nhưng Triệu Nham trên đài lại không hề lơ là, nét mặt hắn ta cực kỳ ngưng trọng.
Kệ đi, trực tiếp động thủ!
Trong khí cơ của đối phương không hề có sơ hở, Triệu Nham định dùng sức mạnh phá kỹ thuật, trực tiếp đè bẹp Lâm Nhất.
Hắn ta đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, kiếm thế trên người cũng theo đó mà thay đổi, vô số tia chớp tóe ra từ trong cơ thể, trên trời mây đen cưồn cuộn.
Keng!
Khi lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý thông thiên đại thành của Triệu Nham cũng theo đó mà bùng nổ, làm nổ tung cả quảng trường Thanh Nham, ánh kiếm chói mắt làm người ta không mở nổi mắt.
Kiếm thế hùng hậu lao ra như thủy triều hòng nuốt chửng Lâm Nhất vào. trong.
Nhưng kiếm thế này chỉ đi được nửa đường đã cảm nhận được một lực cản khổng lồ, Táng Hoa ra khỏi vỏ, kiếm âm xông lên mây, đồng thời kiếm ý