So với đám đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, đám đệ tử Kiếm Tông có vẻ tự tin hơn nhiều, ngay cả ba người ngã nằm dưới mặt đất cũng giãy giụa đứng lên.
Ở trong mắt của bọn họ, chỉ cần Tần sư huynh chịu ra tay thì Lâm Nhất sẽ không có cơ hội thắng.
Mười chiêu?
Chỉ cần có thể đỡ nổi năm chiêu là xem như Lâm Nhất giỏi lắm rồi.
Cùng lúc đó, phía sau Phi Thiên Đài, Diệp Tử Lăng và một đám người xuất hiện từ lúc nào không hay. Lúc nhìn thấy Lâm Nhất và Tần Thiên nảy sinh xung đột, Diệp Tử Lăng nhíu mày, định ra mặt ngăn cản, nhưng lại bị cô gái xinh xắn bên cạnh giơ tay chặn lại.
"Nhìn thử xem, hiếm khi thấy Tần Thiên đánh nhau với đám người cùng lứa tuổi, yên tâm đi, hắn ta sẽ không ức hiếp người, chắc chắn sẽ không dùng tinh tượng." Cô gái xinh xắn, dáng người cao gầy, khí chất cao quý, ngũ quan dễ nhìn, cười tủm tỉm nói.
Diệp Tử Lăng nhìn nàng ta. Nàng không phải lo lắng cho Lâm Nhất, mà là lo lắng cho ... Tần Thiên.
Có điều, nhìn thấy nàng ta tự tin như thế, nàng lười phải đi nói nhiều lời.
Âm!
Trên không trung bỗng nhiên rung động. Một bóng trường kiếm ngưng tụ phía sau lung Tan Thiên. Trường kiếm được ngung tụ từ tinh nguyên, vậy ma lại như có thực chất, nhấp nháy ánh sáng, mũi nhọn sắc bén.
Oh?
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ bất ngờ. Thanh kiếm kia dường như không hẳn là được ngưng tụ từ tinh nguyên. Hắn có loại cảm giác nó chính là một thanh kiếm thật sự.
Vèo!
Lúc hắn đang cảm thấy hứng thú, tinh nguyên trong cơ thể Tần Thiên bắt đầu xao động, thanh kiếm phía sau lưng Tần Thiên lắc lư rồi lập tức biến ra thêm chín thanh kiếm, bày thành hình quạt phía sau lưng Tần Thiên.
Ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc mười thanh kiếm cùng hiện lên, kiếm thế trên người Tần Thiên bùng nổ. Dường như mỗi một thanh kiếm đều có uy năng chém đứt thần sơn. Tới lúc chúng nó lắc lư, toàn bộ Phi Vân Đài đều run rẩy dữ dội.