Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 427

Huyết Long Mã nhích hai lỗ tai, phóng đi thật nhanh rồi nhanh chóng tha cơ thể to bự của Lang Vương về lại.

“Hahaha, chỉ có Tiểu Hồng hiểu ta!”

Lý Vô Ưu cười to ha ha, tiến về trước vỗ nhẹ Huyết Long Mã, sau đó thì nhìn Lâm Nhất chằm chằm.

Mấy ngày này, với tài nghệ nấu ăn của Lâm Nhất, mặc dù hắn ta và Huyết Long Mã đã trở thành mấy tên háu ăn chính hiệu, không từ thứ gì, nhưng cũng vẫn rất kén chọn.

“Thôi được, mặc dù xử lý con Lang Vương này hơi rắc rối chút!”

Khi thấy Lâm Nhất gật đầu đồng ý thì Lý Vô Ưu và Huyết Long Mã đều hớn hở, nhảy cẫng cả lên.

Lâm Nhất cười khổ, lắc đầu, hai tên dở hơi này đã thành một đôi mất rồi.

Advertisement

Ở một nơi kín đáo trong khu rừng u tối.

Hắc Hỏa Nha đậu đầy trên một cây cổ thụ cao chọc trời, những cặp mắt màu đỏ máu trong khu rừng u tối trông rất đáng sợ.

Có tiếng sáo mê hoặc lòng người réo rắc trong không gian, vừa du dương vừa ai oán.

“Chúc mừng Mặc huynh, cuối cùng thì vết thương cũng đã hồi phục rồi!”

Dưới cây cổ thụ chọc trời, Vương Ninh và Lãnh Mạch cùng tiến về trước, nở nụ cười nhìn về Mặc Thanh Vân đang thổi sáo.

Advertisement

Mặc Thanh Vân thả sáo xương xuống, vẻ mặc thoải mái, hắn ta nhẹ nhàng nói: “Có gì đáng vui đâu, suýt chút bị người ta hủy đi võ hồn rồi!”

Vương Ninh cười nhạt, nói: “Không gấp, Mặc huynh sẽ trả lại cho hắn gấp đôi nhanh thôi!”

“Tên Lâm Nhất đó thật sự khó giết đến vậy sao? Chẳng qua chỉ là một tên vô dụng cấp Tiên Thiên Ngũ Khiếu thôi, dù cho hắn nắm giữ kiếm ý bán bộ thì chắc cũng không phải là đối thủ của cấp Huyền Võ đâu nhỉ?”

Ngoài ba người Vương Ninh ra thì còn có ba người khác ở đó nữa.

Thanh niên đang lên tiếng tên là Phong Hạo Vũ, cũng là một cao thủ cấp Huyền Võ, có tu vi tương đương với Lãnh Mạch, ngưng tụ được một huyền mạch, thực lực rất mạnh.

Còn về hai người còn lại, đó là Hàn Mạc và Hàn Phong, họ là anh em họ, là người nhà họ Hàn ở quận Tần Thiên.

Cũng có thể nói là phú hộ một phương, nhưng không bằng bốn tông tộc lớn, thế lực cũng không mạnh lắm.

Ba người họ là do Vương Ninh dùng thủ đoạn mời về.

Vương Ninh quay lại nhìn Phong Hạo Vũ rồi bình thản nói: “Nửa tháng không gặp, chắc tên nhóc đó đã đột phá lên Tiên Thiên lục khiếu rồi. Có điều, những thứ đó đều là chuyện nhỏ, chỗ mạnh nhất của hắn là cơ thể và quyền pháp lợi hại… Nếu ta không nhìn nhầm thì chắc là Long Hổ Quyền!”

Long Hổ Quyền?

Hắn ta vừa nói ra thì ba người Phong Hạo Vũ liền tỏ vẻ kinh ngạc.

Trong nước đại Tần thì Long Hổ Quyền có uy danh khá lẫm liệt, được cho là không có địch thủ.

Mặc dù không được hoàn chỉnh nhưng khi được lưu truyền trong phạm vi nước Tần thì có rất ít người có thể tu luyện thành công Long Hổ Quyền.

Lãnh Mạch nói tiếp: “Tên nhóc đó còn có một đồng bọn, không phải là nhân vật lớn gì nhưng võ hồn của hắn ta lại vô cùng cổ quái, cũng khá khó xử lý!”

“Hehe, nhưng hắn ta đã đắc tội với Vương nhị thiếu thì dù không muốn chết cũng không được!”

Tiếng cười sảng khoái vang lên giữa rừng cây, đàn Hắc Hỏa Nha đậu trên cây cổ thụ cũng cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Chúng kêu lên quạc, quạc, quạc, khu rừng đột ngột đầy tiếng Hắc Hỏa Nha kêu.

Một bóng người chầm chậm bước tra từ trong bóng tối, hắn ta mặc áo xanh dài tay, dáng vẻ anh tuấn, phi phàm, tay cầm một thanh kiếm, bước từng bước đến.

“Hoàng Phủ Tịnh Hiên!”

Những người ở đó nhìn thấy người này thì sắc mặt liền thay đổi.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên đã nổi tiếng ở quận Tần Thiên từ lâu, mấy người ở đó đều xuất thân từ nhà có gia thế nên đều biết về hắn ta.

Trong những người mới của Lăng Tiêu Kiếm Các kỳ này, thực lực của hắn ta cũng được xếp trong ba hạng đầu.

Vương Ninh mỉm cười và nói: “Ta muốn hắn chết thì hắn còn có chút hi vọng sống, nhưng nếu Hoàng Phủ huynh ra tay thì hắn chỉ có giá chết thôi!”

Hoàng Phủ Tịnh Hiên lạnh lùng nói: “Giết một tên Tiên Thiên ngũ khiếu để nhận mười viên Đại Huyền Đan của ngươi, vụ làm ăn này không lỗ. Nhưng ta nghe nói, quan hệ của tên này với sư tỷ Hân Nghiên không đơn giản, nếu như bị truy cứu… Thì đại ca của ngươi có thể che chở được cho bọn ta không?”

Mấy người còn lại cũng hướng mắt nhìn về Vương Ninh.

Không cần phải nói nhiều, Vương Diễm chắc chắn sẽ bảo vệ cho em trai của mình, dù cho hắn ta có gây ra họa tày trời thế nào đi nữa thì cũng không sao cả. Nhưng quan hệ của mấy người bọn họ với Vương Diễm thì lại chưa gắn bó được đến mức độ đó.

Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, Hân Nghiên được xưng là đệ nhất mỹ nữ, nhưng cô ta lại nổi tiếng với một biệt danh khác, đó là Hoa Hồng Máu.

Hoa hồng có gai, trên gai dính máu, mặc dù hoa hồng đẹp nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chọc vào.

Cô ta xinh đẹp nên thường có nhiều đệ tử để ý, nhưng những người có ý xấu với cô ta thì đều phải chết cực kỳ thê thảm.

Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, không thể nói chắc được đệ tử nào có thực lực mạnh nhất nhưng nếu như nói đến người giết người nhiều nhất thì nhất định không có ai ngoài Hân Nghiên.

Cô ta không chỉ có thực lực rất mạnh mà trong tông môn, cô ta còn có khả năng hiệu triệu khá lớn.

Vương Ninh nhích nhẹ khóe miệng, cười và nói: “Yên tâm đi, tên Lâm Nhất đấy chỉ là một võ hồn vô dụng mà thôi, ta có thể chắc chắn hắn ta không thể nào dùng đến võ hồn. Ta không tin Hân Nghiên sẽ vì một tên vô dụng mà chịu đắc tội với nhiều người như thế!”

Hắn ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ra tay với hắn trong Lăng Tiêu Giới này là thích hợp nhất, luyện tập mà, đương nhiên không thể tránh khỏi thương vong rồi!”

“Ngươi chắc chắn võ hồn của hắn vô dụng chứ?”, Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhìn sang Vương Ninh, chau mày và hỏi.

Vương Ninh mỉm cười và nói: “Trước đây khi ở Thanh Dương Giới, hắn bị cả trăm người vây đánh mà vẫn không dùng đến võ hồn. Nửa tháng trước, hắn thà bỏ thân phận danh ngạch hạt giống chứ cũng không chịu dùng đến võ hồn. Trước đây, khi bị bọn ta vây đánh, đứng trước giờ phút sinh tử, hắn cũng vẫn không dùng đến võ hồn!”

“Ta có thể làm chứng!”, Mặc Thanh Vân cầm sáo bằng xương, chen miệng vào.

Lãnh Mạch gật đầu, nói: “Chuyện này ta cũng làm chứng được!”

Những người còn lại nhìn nhau, trong lòng cũng không còn lo lắng nữa.

Nếu như đã là võ hồn bỏ đi thì giết chết cũng thế thôi, dù cho Hân Nghiên có muốn quản thì tông môn cũng sẽ bảo vệ bọn họ.

So với một tên có võ hồn bỏ đi đã chết thì bọn họ có giá trị với Kiếm Các hơn nhiều.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên mỉm cười và nói: “Vậy thì nghe theo dặn dò của cậu hai Vương vậy, lúc nào ra tay đây?”

“Không gấp, đợi người đến đông đủ rồi nói. Mặc huynh đã hồi phục lại rồi, lúc nào muốn tìm tên kiếm nô Lâm Nhất đó cũng được!”

Hai huynh đệ Hàn Mặc, Hàn Phong nghe thấy vậy thì trong lòng thầm thấy kinh ngạc.

Bất cứ người nào trong số bảy cao thủ cấp Huyền Võ có mặt ở đó cũng đều có thể một mình giết chết Lâm Nhất. Bảy người họ liên thủ với nhau thì dù Lâm Nhất có mọc cánh cũng khó thoát được, nhưng không ngờ đến vậy mà Vương Ninh vẫn chưa chịu thôi.

Lẽ nào hắn ta muốn triệu tập hết tất cả các cao thủ cấp Huyền Võ trong đám học viên mới kỳ này sao?

Tông tộc Vương thị đúng thật là có khả năng làm việc đó…

Vậy thì xem ra, Vương Ninh không định chừa lại đường sống cho Lâm Nhất rồi.
Bình Luận (0)
Comment