Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 437

Có lẽ vì Lâm Nhất đã nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh và được rừng Táng Kiếm thừa nhận.

Cho nên trận pháp ẩn chứa sát khí và kiếm ý to lớn lặng lẽ biến mất, nơi đây tựa như một khu rừng trúc bình thường.

Nhưng vẫn không nên sơ suất khi vào căn nhà trúc trước mặt này.

“Cẩn thận một chút”.

“Hì hì, chỉ chờ câu này thôi”.

Lý Vô Ưu nhanh nhẹn đu lên cây trúc cao trăm trượng, đung đưa mấy lần như chú vượn, sau đó nhảy vào bên trong sân nhà trúc một cách rất nhẹ nhàng.

Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã, quan sát chung quanh rồi chậm rãi bước vào trong sân.

Khoảng sân trống trơn, ngoại trừ hai bệ đá đơn sơ thì chỉ còn căn nhà trúc xây bên hồ.

Advertisement

“Ở đây lạnh thật”.

Lý Vô Ưu đi dạo một vòng, run người cảm thán.

Hắn ta tìm kiếm xung quanh.

Đừng nói bảo vật, ở đây ngay cả cỏ dại cũng không có mấy cây chứ nói gì đến việc có di tích cổ tồn tại.

“Huynh, ta vào nhà xem thử nhé”.

Lý Vô Ưu đảo mắt sang nhìn Lâm Nhất đang sờ bệ đá, nhẹ giọng hỏi ý kiến.

Advertisement

“Ngươi chắc chứ? Biết đâu nơi này có người sống, biết đâu chủ nhân vẫn chưa đi xa”.

“Không thể nào, nơi quái quỷ này lạnh muốn chết, ai mà sống ở đây lâu được. Cùng lắm thì thỉnh thoảng đến sống thử thôi, ta vào đây. Nếu tìm được bảo bối gì thì huynh đừng trách ta không chia cho huynh”.

Lý Vô Ưu ngông nghênh chạy vào nhà trúc.

Hắn ta chỉ mong nơi này từng có cao nhân tiền bối nào đó sống, tiện tay để lại chút đồ, coi như hắn ta nhặt được món hời lớn.

Lâm Nhất lại dời mắt sang nhìn bệ đá.

Bề mặt của bệ đá được khắc hoa văn lộn xộn, không thể phân biệt được là tự nhiên có hay do sau này có người khắc lên.

Sau một hồi quan sát trong sân, Lâm Nhất đi tới cạnh hồ.

Mặt hồ lạnh lẽo phủ đầy hơi nước, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ. Ở phía trước, tất cả đều bị bao phủ dưới lớp sương mù.

“Khá giống mê trận ở vùng biên giới, e rằng hồ nước lạnh này không thể tuỳ tiện vào, nhưng có thể xác định nơi này có âm sát tồn tại!”

Hàn ý lạnh buốt thấu xương khiến Lâm Nhất tin rằng chắc chắn có âm sát tồn tại.

Nhưng khác với âm sát dưới đáy vực Âm Phong, âm sát ở đây bị phong ấn chặt chẽ không có một kẽ hở. Không giống phong ấn của vực Âm Phong, nó bị hư hại quá nghiêm trọng.

Điều này khiến cho vực Âm Phong trở thành một nơi cực kỳ nguy hiểm và hỗn loạn, cảnh giới Huyền Võ rơi vào cũng chỉ có đường chết.

Lâm Nhất suy nghĩ, sau đó lại đến gần hai bệ đá cẩn thận quan sát.

Một lát sau, sự khác biệt cực nhỏ giữa hai bệ đá bị hắn nhạy bén phát hiện.

“Bệ đá này rõ ràng được sử dụng thường xuyên, bề mặt láng hơn nhiều...”

Xem ra thật sự có người ở đây dùng âm sát để tu luyện.

Công pháp thuộc tính băng có thể sử dụng âm sát, mang lại hiệu quả gấp đôi.

Nhưng hiệu quả của nó thua xa thuật Thôn Thiên mà hắn tu luyện.

Đó là lực thôn phệ, một lực có thể thôn phệ cả âm sát.

“Một sợi lông cũng không có, không biết là lão quỷ nào sống ở đây, đúng là nghèo hết nói nổi...”

Lý Vô Ưu ôm tâm trạng vui vẻ đi vào, khi đi ra lại mang vẻ mặt buồn bực, thất vọng.

Lâm Nhất cười nhẹ: “Khu rừng trúc này là vùng đất báu, tuy trước mắt trận pháp bị tạm ngưng, nhưng kiếm ý ẩn chứa trong cây trúc vẫn còn, tu luyện kiếm pháp ở đây chắc chắn sẽ có tiến bộ rất lớn”.

“Cũng có lý, nhưng hai chúng ta ra ngoài bằng cách nào đây?”

Lý Vô Ưu nhìn đám sương mù phủ trên mặt hồ, nhíu mày hỏi.

“Không vội”.

Lâm Nhất thực sự không vội, hắn vừa nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, cần ổn định thêm mới được.

“Nơi này có người thường xuyên tới ở?”

Lý Vô Ưu hơi chột dạ hỏi.

Lâm Nhất không trả lời hắn ta mà đi thẳng vào trong rừng trúc, lập tức bắt đầu tu luyện.

Một vùng đất báu như thế, sao có thể lãng phí thời gian.

Sau khi ra khỏi Thanh Vân Môn, hắn chưa bao giờ chịu một cú sốc lớn như vậy, bị người khác dồn ép lên trời xuống đất, đến nỗi phải bước vào đường cùng.

Thậm chí hắn còn bị bắt nạt trước mặt mọi người, vô số ánh mắt đổ dồn vào càng khiến hắn lạnh lòng.

Bất luận là vì hắn, Huyết Long Mã hay Lý Vô Ưu, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này được!

Vương Ninh, Hoàng Phủ Tịnh Hiên, Phong Hạo Vũ, Mặc Thanh Vân, Hàn Mạc, Hàn Phong... Cả đám đều không thể bỏ qua.

Thực lực, bây giờ hắn cần phải tăng cường thực lực của mình.

Keng!

Hộp đựng kiếm sau lưng được hắn đặt dưới đất, hắn vẫy tay, sau đó cầm lấy Táng Hoa kiếm.

Lôi Âm kiếm pháp, Cuồng Phong!

Cổ tay run lên, kiếm ảnh chi chít xuất hiện như cơn bão. Dưới sự trợ giúp của kiếm ý hoàn chỉnh, trong một giây Lâm Nhất chém được chín chín tám mốt nhát kiếm.

Khi kiếm ảnh chồng chéo lên nhau, lôi âm chói tai vang dội ra bốn phía.

Trên người Lâm Nhất nổi lên một trận cuồng phong, bụi bay mù mịt, mây trôi gập ghềnh.

Vẫn chưa đủ!

Ánh sáng lập loè trong mắt Lâm Nhất, hắn hét dài một tiếng, một giây đâm được chín nhát liên tục.

Keng keng!

Hắn thi triển Tử Diên Kiếm Quyết đến cực hạn, kiếm ý toàn thân làm rung chuyển trời đất như một con rồng đang dời sông lấp biển.

Ầm ầm!

Táng Hoa kiếm trong tay hắn nhanh đến mức khiến người ta choáng đầu hoa mắt, không thể nào nhìn thấy được.

Chín tiếng sấm cùng lúc vang lên rồi hợp lại thành một.

Mặt đất rung chuyển, hàng trúc đong đưa qua lại, biên độ lớn khiến người ta phải tặc lưỡi.

“Trời ạ...”

Lý Vô Ưu kinh hãi, ngơ ngác đứng trong sân, không ngờ kiếm ý hoàn chỉnh lại đáng sợ đến vậy.

Nó giúp cho kiếm pháp của Lâm Nhất có vẻ cao quý, hoàn toàn không thể kề vai so sánh cùng.

Điều khủng khiếp nhất là chín tiếng sấm hợp nhất, trong đầu Lý Vô Ưu cứ ù ù, lục phủ ngũ tạng xao động, khí huyết sôi trào.

Nó hoàn toàn không giống kiếm chiêu mà cảnh giới Tiên Thiên có thể thi triển nữa.
Bình Luận (0)
Comment