Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 464

Khô Vân đại sư dù gì cũng có chút bản lĩnh nên quá trình luyện chế Đại Huyền Đan vô cùng thuận lợi. Mỗi một lò đều thành công luyện chế được hơn mười viên Đại Huyền Đan, đồng thời còn tiện tay in Linh văn cơ bản lên đó.

Đại Huyền Đan là đan dược không thể thiếu khi tu luyện cảnh giới Huyền Võ.

Nó gần giống với Tiên Thiên Đan của cảnh giới Tiên Thiên, có tác dụng hỗ trợ rất lớn đối với những người mới mở huyền mạch.

Đáng tiếc, hơn trăm viên Đại Huyền Đan cũng chỉ khiến Lâm Nhất liếc mắt nhìn một cái mà thôi.

Thời gian ba ngày này đối với hắn dài như ba năm, một người làm hết việc của năm người không nói, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng sự dạy dỗ của Khô Vân đại sư, lần nào cũng lôi ra một đống đồ vứt đi mà còn coi như bảo bối.

“Được rồi, hôm nay bắt đầu luyện chế Hoả Vân Đan”.

Mới luyện chế được trăm viên Đại Huyền Đan, Khô Vân đại sư đã vội vàng muốn luyện chế tiếp Hoả Vân Đan.

Advertisement

Trên thực tế, cũng có liên quan đến Lâm Nhất.

Vốn nghĩ rằng Lâm Nhất còn ở lại đây thêm vài ngày nữa mới đuổi đi được, ai ngờ hắn lại khác biệt hẳn so với đám ăn hại kia.

Sai bảo rất là thuận tay, một người mà còn có ích hơn cả năm người cộng lại, hiệu suất luyện chế Đan dược được nâng cao rõ rệt.

Khiến ông ta nảy sinh suy nghĩ muốn thu nhận Lâm Nhất làm đồ đệ, kế thừa y bát của ông ta.

Lâm Nhất mà biết được suy nghĩ thực sự của ông ta, chỉ sợ sẽ khóc không ra nước mắt, cái nơi như này hắn chẳng muốn ở lại thêm một phút nào.

Advertisement

Không phải bởi vì sợ đắc tội Đan Dược điện thì hắn đã bỏ đi từ lâu rồi.

“Còn nhớ trình tự Đan dược học thuộc lần trước không? Nhớ thì ta không cần phải nói lại nữa”.

Khô Vân đại sư chất dược liệu của Hoả Vân Đan thành đống, sau đó sai Lâm Nhất làm việc.

Lâm Nhất đã nhận ra người này không đáng tin từ lâu, nếu đổi thành người khác, làm sao mà nhớ được trình tự của ba ngày trước… lò đan không bị nổ mới có quỷ!

“Nổi lửa!”

Thần sắc Khô Vân đại sư nghiêm trọng quát lên một tiếng.

Thò tay vào trong hộp Linh ngọc, Lâm Nhất tiện tay bốc một vốc, ném hơn mười viên vào trong lò nung.

Vừa ném vừa tiếc nuối, Linh ngọc này cho hắn có hơn không, chưa nói đến việc có thể dùng để tu luyện, chỉ cần dùng để nâng phẩm cấp của Tiêu Vân lệnh thôi cũng được.

Ném hết vào trong lò để luyện chế Hoả Vân Đan, chẳng chóng thì chầy sẽ phát nổ.

Ầm!

Linh ngọc được bỏ vào trong Địa hoả khiến nó cháy bùng lên b ắn ra năng lượng Tinh Thần mạnh mẽ.

Vẻ mặt của Khô Vân đại sư đầy hưng phấn nói: “Cho dược liệu vào, tuân theo tuần tự, Phù Quang Thảo, Bạch Lan Căn mỗi thứ mười tổ, nhớ bỏ theo trọng lượng lúc đầu ta nói với ngươi, đừng có làm sai”.

Lâm Nhất nghe vậy vội vàng chạy qua cân đủ trọng lượng, chuẩn bị xong mười tổ sau lại chạy đến bên lò ném hết dược liệu vào.

Khô Vân đại sư đang khống chế Địa hoả, tập trung luyện chế.

“Nhanh, lấy cửu sắc Linh Dịch của Bạch Tàn hoa, nhanh tay lên”.

“Không tệ, tăng thêm chút lửa”.

“Đi sang phòng nhỏ lấy thêm một ít bột Tân Ngân, nhớ kỹ là bột Tân Ngân đừng nhầm thành bột Tử Ngân”.



Đại sư chỉ việc mở miệng sai bảo, còn Lâm Nhất thì chạy đến muốn gãy cả chân, mồ hôi đầm đìa chảy dọc sau lưng, mệt gần chết.

Đợi mọi việc gần xong xuôi, Khô Vân đại sư lấy ra một thẻ ngọc lấp lánh ánh lửa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, bắt đầu chuẩn bị khắc Linh văn.

Lâm Nhất quệt mồ hôi, hắn biết giờ thì mình có thể thư giãn một chút rồi.

Liếc mắt nhìn qua liền trông thấy Khô Vân đại sư đã trải ra một tấm giấy trắng lấp lánh Linh quang. Rút mực yêu thú, đâm rách ngón tay để máu tươi hoà vào trong đó.

Sau lại tiện tay lấy từ trong túi trữ đồ một chiếc bút pháp khí.

Bộ dạng trịnh trọng như vậy, Lâm Nhất biết ông ta sắp sửa vẽ Linh văn cấp một sao.

Còn về việc trộn tinh huyết của mình vào trong mực yêu thú là vì muốn làm cho Linh văn cơ bản trở nên êm dịu hơn, khiến nó càng dễ bị khống chế hơn.

Trong lòng Lâm Nhất đã đoán được từ trước, Khô Vân này là đại sư nửa mùa.

Đại sư?

Trong mắt hắn, ông ta còn chẳng được tính là cấp nhập môn, so sánh với vị tiền bối trong Tuế Nguyệt Tâm Kinh kia thì đến tư cách xách dép còn không có.

Chỉ nhìn thấy Khô Vân vừa đối chiếu Hoả Vân Linh văn trên thẻ ngọc vừa cầm bút vẽ xuống.

Trên trán đầm đìa mồ hôi, trông đầy vẻ căng thẳng.

Trong lòng Lâm Nhất cười thầm, bộ dáng đại sư giờ trông hệt như đứa trẻ đang cầm bút học vẽ, nghuệch ngoạc mô phỏng theo từng nét.

Tốc độ không những chậm mà nét vẽ còn xấu điên.

Lúc đầu khi hắn chưa từng tu luyện Tuế Nguyệt, việc vẽ theo Linh văn cũng không đến mức phải vất vả thế này.

Bây giờ thì lại càng khỏi phải nói.

Khô Vân đại sư thấy Lâm Nhất đang nhìn mình vẽ Linh văn, cũng chẳng quan tâm đến mồ hôi ròng ròng trên trán, trong lòng ông ta thầm cảm thấy được an ủi, trẻ nhỏ dễ dạy, sau đó mở miệng nói: “Nhìn cho kỹ, học cho cẩn thận! Linh văn cấp một sao này ngươi chỉ cần học được chút xíu bên ngoài thôi cũng đủ để ngày sau ngươi tung hoành ở Đan Dược điện này rồi”.

Trong lòng Lâm Nhất cười nhạo, hắn chẳng muốn phí sức quan tâm đến ông ta nên đành quay đầu đi không nhìn nữa.

“Xong rồi!”

Vẻ mặt Khô Vân đại sư cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng long lanh, nâng tấm giấy trắng to như bức tranh chạy như bay về phía lò đan.

Lâm Nhất quay đầu nhìn, mặt liền biến sắc, chân bị doạ cho nhũn cả ra.

Chỉ thấy hoa văn dày đặc bao hàm sức mạnh khủng khiếp, giống như mấy cái móng gà bị nhồi nhét vào với nhau, tạo thành một tổ hợp Hoả Vân Linh văn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trong Linh văn cấp một sao, hoa văn Hoả Vân được tạo thành từ hàng trăm hoa văn cơ bản, cực kỳ khó luyện chế, vô cùng hung hãn.

Cái này nếu như bị ném vào trong lò đan, được đun luyện với nhiệt độ cực cao của Địa hoả thì hậu quả quá sức khủng khiếp.

“Đại sư, đừng!”

Lâm Nhất bị doạ cho mặt tái mét, muốn cất lời ngăn lại nhưng đã không kịp.

Khô Vân đại sư gần như không thèm nghe, mở nắp lò đan ra liền ném đống Hoả Vân Linh văn bị nhồi nhét kia vào trong.
Bình Luận (0)
Comment