Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 690

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy, đợi sau khi giế t chết Huyết Phong, nhân lúc chân nguyên của mình còn chưa hồi phục đã lập tức đánh ngược mình.  

Vô dụng đúng là vô dụng, lòng dạ như vậy thì cả đời cũng chỉ có thể ngưỡng vọng người khác.  

Những người tập võ thế hệ này chỉ cần trong lòng có một luồng khí tồn tại, không phân biệt chính tà, đều có thể xưng là hào kiệt.  

Nhưng nếu luồng khí này bị vẩn đục, bị lợi ích làm mê muội, tham lam vô độ, không biết tiến lùi, vậy thì có khác gì yêu thú đầy trong linh cốc kia?  

Hai chữ súc sinh gán lên người bọn họ cũng chẳng có gì quá.  

“Đồ chó tha, ta thấy ngươi đúng là không biết điều, có tin ta chém chết ngươi luôn tại đây không? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám coi thường bọn ta, bây giờ ta và Tiêu huynh giết ngươi, xem có ai đứng ra nói giúp ngươi không?”  

Bộ Trần tỏ ra dữ tợn, đến nước này đã lộ rõ chân tướng, hắn ta không giấu giếm thêm nữa.  

“Bộ công tử, Tiêu công tử, cần gì phải khách sáo với hắn như vậy. Chúng ta cùng nhau ra tay xem thằng chó này có thoát được không?”  

“Hắn không biết điều, chúng ta cần gì phải nể mặt hắn!”  

“Loại này chết cũng không tiếc!”  

Trên mặt bọn họ dâng lên sát khí mờ nhạt, lặng lẽ bao vây lấy Lâm Nhất, phong tỏa đường lui của hắn.  

“Các ngươi tin rằng chân nguyên của ta đã hao hết rồi sao?”  

Lâm Nhất không hề sợ hãi, nheo hai mắt lại, tức khắc khiến người ta có phần không nắm bắt được.  

Lúc trước, thực lực mà hắn thể hiện ra đã làm bọn họ khiếp sợ.  

Nếu hắn thật sự vẫn còn chân nguyên chưa hao hết, ai dám xông lên trước ắt sẽ bị hắn phản kích trước khi chết, chắc chắn sẽ đồng quy vu tận.  

Như vậy sẽ chỉ giúp những người ra tay sau được lợi, còn họ sẽ bị xem là coi tiền như rác.  

Ánh mắt Bộ Trần đầy vẻ nghi ngờ, hạ giọng nói: “Lâm Nhất, ta cho ngươi một lựa chọn cuối cùng, ngươi có thể giữ lại túi trữ vật của tán tu một mắt và tán tu mặt gầy. Nhưng túi trữ vật của đạo tặc Huyết Phong phải đưa cho ta!”  

“Nếu ngươi không muốn, đổi thanh kiếm trên lưng ngươi cũng được”.  

Tiêu Nhiên thong dong nói, nhìn chằm chằm hộp kiếm cổ xưa trên lưng Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ tham lam thoắt ẩn thoắt hiện.  

Có thể chém đứt ngụy bảo khí, chắc chắn Lâm Nhất dựa vào thanh kiếm đó.  

Cộp cộp cộp!  

Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, là Huyết Long Mã chở theo hai người Cao Du và Bạch Thu Thủy đi vòng trở lại.  

“Các ngươi định làm gì?”  

Bạch Thu Thủy và Cao Du chạy tới, thấy tình hình không ổn, lạnh giọng hỏi.  

“Bạch tiểu thư đến

Bình Luận (0)
Comment