Dưới uy lực nuốt chửng núi sông của rồng hổ kèm theo dư âm của Kim Cương Ấn, một cú Long Hổ Quyền này đã đập cho Thường Hạo phải bật lui về phía sau.
Con Viêm Long rít gào trên cánh tay lập tức tan rã hoá thành những đốm lửa nhỏ như ánh sao, rơi rụng lả tả xuống đất.
Thường Hạo kinh hoàng, bị xung chấn đánh lui lại hơn trăm mét, ngã nhào xuống dưới phải vươn tay ra đập lên đốc kiếm để lấy đà lộn nhào mấy vòng mới hoá giải được hết Chân nguyên và kiếm kình bao hàm trong quyền mang của Lâm Nhất.
Hắn ta đang luyện hoá Chân nguyên và kiếm kình trong cơ thể, nhưng Lâm Nhất thì lại không có thời gian luyện hoá quyền mang hoả diệm vẫn còn sót lại trong cơ thể mình.
Hắn quay người tung một quyền, đánh thẳng về phía kiếm mang như ánh sáng ban mai kia.
Keng!
Khoé miệng rỉ ra một dòng máu, Lâm Nhất bị một kiếm này đánh văng ra xa lui lại trăm mét. Nhưng trong lúc lui lại thì những vết thương trước đó tích luỹ lại cũng bị nôn ra hết theo ngụm máu tươi kia, khắp cơ thể đều trở nên vô cùng thư thái.
“Lại tiếp một quyền của ta!”
Trong luồng kim quang sáng loà, Diệp Tu thần sắc lạnh lùng hét lên một tiếng lao đến, một quyền vung ra, thấp thoáng nghe thấy thánh âm vang lên, sức mạnh mười vạn cân uỳnh uỳnh lao đến.
“Ha ha ha, đến đúng lúc lắm!”
Lâm Nhất bật cười sảng khoái, khắp cơ thể hắn vô cùng thoải mái, máu nóng trong ngực xao động, hăng hái tụ lại.
“Thằng nhóc này, đúng là đồ điên…”.
Trong mắt Thường Hạo thoáng qua vẻ kỳ lạ, hoàn toàn không thể ngờ được, Lâm Nhất mới rồi đã đỡ hết bốn đại sát chiêu mà vẫn còn có ý chí chiến đấu mạnh mẽ như thế, giữa đầu mày đầy vẻ tự tin, kiêu ngạo, trên gương mặt thoáng nét trẻ con hoàn toàn không có chút khiếp nhược và sợ hãi nào.
Vẻ kỳ lạ thoáng lên rồi biến mất, năm ngón tay siết chặt, Viêm mang lại vận chuyển hội tụ một lần nữa, cơ thể hắn cùng Sở Hạo Vũ loáng lên đánh qua.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Nơi diễn ra trận đại chiến, trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bốn người đang giao đấu kịch liệt, dường như chưa có ai rơi xuống. Trong dư âm Chân nguyên hội tụ rồi phát tán ra, ngược lại còn khiến cho ngọn lửa bên dưới càng cháy càng mạnh.
Chẳng bao lâu sau, ba người bao vây tấn công Lâm Nhất, tung ra không dưới mấy chục chiêu.
Chiêu nào chiêu nấy chí mạng, không hề lưu tình, Lâm Nhất dựa vào thân pháp sau khi kích hoạt Kim Ô Ấn đối đầu với ba người. Thỉnh thoảng ra đòn phản kích cũng như sấm chớp, khiến bọn họ đều không dám phân tâm lơ là.
Cục diện theo như dự đoán là mấy người này liên thủ với nhau, đánh trực diện liền có thể hạ gục Lâm Nhất không hề xảy ra, mà ngược lại còn bị hắn chặn đứng lại. Mặc dù trông thì có vẻ chật vật nhưng quyết tâm giành từng tấc đất, có thù tất báo của hắn cũng khiến mấy người kia khó chịu không kém.
Uỳnh!
Lại sau mười chiêu, mấy người đều đạp lên trên đốc kiếm, cơ thể lảo đảo theo đà thân kiếm lắc lư.
“Muốn bóp chết ta như bóp một quả hồng mềm, thì cứ việc tiếp tục!”
Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Nhất thoáng qua phong mang băng lạnh, nổi giận nhìn ba người.
Sau mấy lần giao đấu, ba người Sở Hạo Vũ, Thường Hạo và Diệp Tu đều đã thấu hiểu một cách sâu sắc Lâm Nhất không hề dễ đối phó, trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều đã bị thương chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Nhưng ở đây người bị loại đầu tiên vẫn phải là ngươi!”