Sắc mặt trưởng lão và đệ tử của Huyền Thiên Tông cực kỳ khó coi, không cười nổi nữa. Đặc biệt là Vương Hàn nói ba chiêu đánh bại Lâm Nhất lại càng khó chịu như ăn phải phân.
Tay phải Hân Nghiên chống cằm, đôi mắt sóng nước nhìn về phía Lâm Nhất, khoé miệng hơi nhếch lên vẽ ra một đường vòng cung trên khuôn mặt quyến rũ, cười tươi như hoa, nhưng còn động lòng người hơn hoa.
“Ngươi chán sống rồi!”
Bạch Du cực kỳ tức giận, câu nói ‘ngươi còn chẳng bằng hạng ba’ của Lâm Nhất khiến hắn ta chịu kích thích rất lớn, khiến hắn ta không kiềm chế được cơn giận.
Hắn ta hoàn toàn quên mất lời khiêu khích lúc đầu của mình, công khai mắng Lâm Nhất là Kiếm Nô trước mặt mọi người.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên, Bạch Du gầm thét, vung một quyền về phía sau gáy Lâm Nhất.
Một quyền này mang theo uy lực cực lớn, đánh thẳng vào chỗ chí mạng, không chút lưu tình.
Nếu bị đánh trúng thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Nhưng không ngờ ai tới, Lâm Nhất nhanh như chớp xoay người tránh đi. Thiếu niên nhìn như dễ dãi, giữa hai lông mày loé lên một tia sát khí kinh người, lạnh đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lực lượng Long Tượng trên người hắn lan khắp, thánh âm vang lên, như chiến đỉnh cổ xưa phát ra tiếng động lớn.
Năm ngón tay siết lại thành nắm đấm, đánh ra như chớp.
Đánh xong một quyền hắn lại rụt tay về đứng thẳng người, quyền mang của Bạch Du chỉ còn cách trán Lâm Nhất chưa đến nửa tấc, nhưng khoảng cách nửa tấc lại như rãnh trời, không thể vượt qua.
Bởi vì trước ngực hắn ta xuất hiện một đạo quyền ấn. Ban đầu, quyền ấn này chỉ nông bề ngoài, sau đó sâu dần như có sức mạnh vô hình không ngừng chạy xuyên sâu vào.
Trong vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Nhất, quyền ấn này một tấc, hai tấc, ba tấc… không ngừng tăng vọt.
Cuối cùng nó hoàn toàn xuyên qua cả lồ ng ngực của Bạch Du, máu tươi bắ n ra tung toé, quyền hình trống rỗng chợt xuất hiện.
“Ta nói rồi, đừng thăm dò tính tình của ta, ngươi sẽ hối hận đấy”.
Lời này vừa dứt, Bạch Du bay ngược ra ngoài dưới sức lực đáng gờm ẩn chứa trong quyền mang, máu tươi bắ n ra như hoa nở, hắn ta ngã gục xuống đất như bao cát.
Tiếng sấm vang lên ở nơi yên lặng, hoa nở rộ ở chốn không màu.
Lúc này, đại điện Quỳnh Đài im lặng như tờ, tất cả những người nhìn thấy cảnh này trong lòng đều như có tiếng sấm nổ rền vang, ai cũng sững sờ, ngây người xuất thần, không nói lời nào.
Kết cục không ai ngờ tới, đến một cách đột ngột khiến người ta có phần chưa tiếp nhận kịp.
Một giây trước mọi người còn đang lo lắng cho Lâm Nhất, nhưng trong nháy mắt họ đã thấy trước ngực Bạch Du có một lỗ máu kinh hoàng, sau đó hắn ta bay ngược ra ngoài.
Cái lỗ trước ngực hoàn toàn bị đâm thủng, có thể nhìn thấy rõ nội tạng bị tổn thương, cực kỳ đáng sợ.
“Sư đệ!”
Trưởng lão đầu trọc mặc áo cà sa của Huyền Thiên Tông và đệ tử nòng cốt Hàn Cương sắc mặt thay đổi đáng kể, thoáng chốc tới bên cạnh Bạch Du, kiểm tra thương thế cho hắn ta.
“Một quyền này đáng sợ quá, hình như là Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn nhỉ?”