Độc Trị Tổng Tài Ác Nữ Nhân Bản

Chương 19


Bên ngoài cửa âm thanh truyền đến, một cô gái mặc bộ váy trắng với mái tóc vàng óng trông rất xinh đẹp thậm chí còn có vài nét giống với Vệ Điềm.
"Xin chào, tôi vào được chứ ?" - Giọng nói êm tai cô ta chậm rãi bước đến đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Điềm.
"Tôi không nghĩ là tôi quen biết cô" - Vệ Điềm không có kiên nhẫn, cô hờ hững thậm chí còn chẳng thèm nhìn mà nói chuyện.
"Tôi là Giản Viên Viên..một người quen của anh Duật mà lâu lắm rồi mới có thể gặp lại" - Giọng nói của cô ta có phần không bình thường cả lời nói cũng thật là mờ ám.
"Vậy à..phòng của anh ta ở đối diện cô cứ sang đó đi nếu không biết đường thì hỏi nhân viên là được" - Vệ Điềm cười lạnh mang một nét đẹp quý tộc thật sự là khiến người ngưỡng mộ.
"Tôi sẽ gặp anh ấy nhưng tôi sẽ gặp cô trước..ít ra thì chúng ta vẫn có thể biết mặt nhau" - Giản Viên Viên đặt lên bàn một bó hoa hồng xanh giống như là một món quà nhỏ tặng cho đám cưới của Vệ Điềm.
Cô ta đặt bó hoa lại rồi chậm rãi rời đi, khuôn mặt cô ta nhìn qua cũng đủ biết đã chỉnh sửa một phần âm thanh giọng nói cũng khàn hơn bình thường.

Người phụ nữ này mang một ấn tượng gì đó khiến cô cảm giác nghi ngờ có chút phòng bị.

Hoa hồng xanh...
Một màu hoa khó chịu, Vệ Điềm đứng dậy mang đoá hoa kia ném thẳng vào sọt rác gần đó.
.
.
Tại một căn phòng khác, Bắc Thiên Duật đang chỉnh lại cổ áo somi trước khi bước ra ngoài thì Giản Viên Viên bên ngoài đi vào thậm chí còn tự nhiên thư thả không thèm gõ cửa.
"Cô không biết phép tắc sao ?" - Ánh mắt giết người đúng là rất đáng sợ nhưng cô ta nhanh chóng cười nhẹ nhàng đi đến hết sức bình tĩnh.
"Hoa hướng dương ở kia thật đẹp..anh vẫn thích loài hoa này sao" - Giản Viên Viên hướng mắt đến bình hoa lớn được cắm những đoá hướng dương đẹp nhất ở sau lưng Bắc Thiên Duật.
"Cô là ai vậy ?" - Đôi mắt chau lại nghi ngờ, hắn nhìn cô ta một hồi lại muốn khẳng định thêm một thứ gì đó.
"Đã mười năm xem ra anh đã quên mất em rồi nhỉ"
Khuôn mặt sững sờ nhưng vẫn có gì đó khựng lại ở hắn ta, người con gái trong lòng anh sau mười năm lại bất ngờ xuất hiện ở đây là thật sao.
Giản Viên Viên đột ngột kéo vạt áo lên lộ ra vết bớt lẫn vết phỏng nặng sau lưng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào sự trầm ngâm suy nghĩ, Giản Viên Viên đã kể rằng cô ta bị bỏng nặng do một tai nặng và lưu lạc sang nước ngoài điều trị suốt mười năm mới có thể trở lại bình thường và khi quay trở lại thì đã hay tin Bắc Thiên Duật chuẩn bị kết hôn.
...
Bên ngoài Nam Linh Ngọc nghe hết mọi chuyện thì cảm giác lo lắng kèm theo đó lại là những giọt nước mắt cùng khuôn mặt đỏ ửng sưng mắt.
"Cô làm gì ngoài này vậy ?" - Hạ Khiếu Trình đi đến đột ngột phía sau khiến cô giật mình.

"A..tôi..tìm đồ" - Nam Linh Ngọc hoảng hốt xoay lại vội khua khua tay nói dối, Hạ Khiếu Trình nhìn thấy thần sắc trên gương mặt cô kém đi liền hỏi.
"Cô không khoẻ sao..mặt cô tái đi rồi" - Anh ta đến làm cô có phần khó xử liền sờ sờ gương mặt rồi cười nói chậm rãi.
"Do thời tiết..tôi không quen với thời tiết nóng lạnh thất thường thế này nên mới thế thôi..tôi đi trước tôi còn phải gặp ba tôi" - Nam Linh Ngọc đi vội đến nỗi rơi cả thanh cài tóc dưới sàn, Hạ Khiếu Trình còn chưa kịp gọi tên cô quay lại thì người đã chạy đâu mất.
-----------
Giây phút quyết định và quan trọng nhất của hôn lễ giữa Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật thì cô ta cũng xuất hiện thậm chí còn đứng ngay trước mặt bọn họ.
Vệ Điềm đôi môi cười nhẹ nhàng diễm lệ trong bộ váy cưới hàng tỉ kia còn bó hoa cưới thì tung lên rơi vào Hứa Nhi đang đứng gần đó.

Mọi người hung hô cười nói vui vẻ thậm chí có người uống say đến nỗi đi mà ngã xuống sàn.
.
Trong phòng khách sạn, Vệ Điềm thay đi một chiếc váy nhẹ hơn ngồi trên giường nhìn qua nhìn lại chiếc nhẫn cưới đặt trên bàn.
Bắc Thiên Duật suốt cả đêm không ở trong phòng cả bóng dáng ở đâu cũng chẳng thấy, Vệ Điềm mệt mõi nằm xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Buổi tối lạnh đến run người, bầu trời tĩnh lặng giống như ẩn chứa điều gì trong một không gian khác vậy nếu có thể xin đừng kéo bão giông đến...một lúc thôi cũng được.

....
Ngày hôm sau, Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật về đến dinh thự thì mỗi người mỗi việc không ai nói với ai một câu nào ngay cả khi ăn sáng cùng một bàn thì cả hai người cũng đều vùi đầu vào máy tính hay điện thoại.

Người hầu nhìn vào cũng chỉ biết nhìn nhau...
Đây chính là cuộc sống hôn nhân không tình yêu chỉ có lợi ích và nguyên tắc của hợp đồng.

Một cuộc hôn nhân chính trị nhìn nhẹ nhàng nhưng lại đáng sợ vô cùng.
"Tối nay có một buổi tiệc rượu nhà Nam Gia cô cũng chuẩn bị chút đi" - Bắc Thiên Duật lạnh lùng nói rồi thì rời đi nhanh chóng..

Bình Luận (0)
Comment