Độc Trùng Phong

Chương 6

Người đang nắm lấy cổ áo của Đức buông tay ra. Đức khuỵu xuống, oằn mình nôn thốc nôn tháo, đầu nhức lên từng cơn, mắt cay xè. Dường như ánh nhìn sâu thẳm của con ma vừa rồi vẫn đang lởn vởn trong đầu anh.

Anh từ từ đứng dậy xem người vừa cứu mình là ai. Cũng may có người đó xuất hiện, nếu không giờ này không biết hồn phách của Đức đang ở chỗ nào rồi.

Anh nhìn thấy một hình dáng gầy gầy, gò má cao, làn da ngăm đen và đôi mắt có quầng thâm rõ rệt. Đó là anh Tĩnh.

"Anh...Tĩnh..." Đức lầm bầm trong miệng.

"Sao cậu lại nhìn thấy nó?" Anh Tĩnh vẫn đang giữ gương mặt khó đăm đăm, ánh mắt dò xét, thẳng thắn như một tia lửa chiếu thẳng vào mặt Đức.

"Em...em tự nhiên...."

"Chẳng có gì là tự nhiên được cả. Cậu nói xem, cậu đã làm gì với bản thân mình rồi hả? Hôm trước tôi bảo không thể giao tiếp được với người âm nên cậu đã lén lút làm gì rồi đúng không???" Anh Tĩnh tuôn một tràng, có phần bực bội.

"Em...." Đức gãi đầu, bối rối thừa nhận. "Em có thử cách dùng tro lá bưởi...vào lúc nãy..."

"Cách nào cơ?"

"Cách mà hái lá bưởi đêm, ngâm sương ba ngày, niệm chú rồi quệt qua mắt và uống nước tro ấy... Anh có biết không?"

"Luyên thuyên! Vớ vẩn. Việc mở mắt âm dương là vô cùng khó, dăm ba lời đồn thổi trên mạng làm sao mà thực hiện được..."

"Nhưng mà thực sự, thực sự em đã thành công mà... Dù hơi nguy hiểm một chút. Nhưng em đã nhìn thấy một số người âm rồi...Em có thể nhìn thấy người âm trong ba ngày."

"Không thể... không thể. Chắc chắn có vấn đề. Rồi cậu sẽ phải hối hận vì cậu đã làm mấy trò này cho xem... Hòn đảo này dù sao cũng không bình thường nên có thể những tư duy thông thường cũng khó áp dụng... Thôi đi về đã. Tầm này ở ngoài cũng không hay đâu..."

"Sao giờ này anh mới về? Mà cũng may giờ anh mới về haha..."

"À tối nay có phát sinh mấy người phát bệnh, người chết,... nên tôi với anh đồng nghiệp phải sắp xếp lại một chút ở khu nhà lạnh. Cậu biết đấy, trên đảo này ngoài tôi và người làm nhiệm vụ ở đây trước đó thì có ai dám làm công việc đáng sợ này đâu...."

Đức im lặng, cùng anh Tĩnh bước về phía khu kí túc xá. Những bóng ma đã thưa thớt biến hết đi đâu mất.

"Anh... Thứ vừa rồi là gì... Em nhìn thấy nó rõ lắm...Nhưng rõ ràng đó là bố em. Anh có bảo bố em có chút gì đó không bình thường... Liệu....?"

"Vừa rồi là một con quỷ... Có điều gì đó khủng khiếp đã xảy đến với anh ta khi còn sống, thế nên sau khi chết đi mới tạo ra hình dáng ghê rợn như vậy. Mất đi mà vẫn còn oan ức nên hóa dần thành quỷ. Loại quỷ này phải tiêu diệt cho không còn hồn phách, nếu không nó sẽ hút linh khí của những người sống hay những linh hồn yếu ớt để ăn, để tồn tại. Nhất là những người có con mắt âm dương, linh khí sẽ mở rộng ra để tiếp nhận thêm nguồn năng lượng, nó sẽ rất thích. Đó là lí do vì sao nó chạy từ Đông đảo tới đây chỉ để gặp cậu. Thiếu chút nữa tôi về muộn thì cậu đi đời rồi!"

"Sợ quá... Thế chắc chắn không phải bố em đúng không anh?"

"Quỷ nó có thể đóng giả những điều cậu mong muốn trong lòng, trong tâm trí để lừa gạt cậu. Vì cậu mong nhìn thấy bố nên nó đã sao chép hình dáng của ông trong trí não cậu để dụ cậu lại gần thôi...Cậu không biết chứ, những loài quỷ ghê gớm còn có thể xâm nhập vào trong mơ để điều khiển con người, giả làm người thân của họ, rên la đau đớn đề đòi đồ ăn, áo mặc, thậm chí còn khiến người đó ốm đau liên miên, tâm trí không tỉnh táo..."

"Thế thì sao em có thể biết được liệu bố em có thật sự xuất hiện hay không?"

"Rất đơn giản thôi. Khi gặp phải hình dáng đó, cậu cứ suy nghĩ đến một việc mà bố cậu sẽ không bao giờ làm, nếu như nó sao chép y nguyên thì đó là quỷ, không phải bố cậu..."

Đức khẽ gật gù. Anh Tĩnh cứ xoa xoa đôi tay. Đức để ý thấy ngón tay cái và trỏ bên bàn tay trái của anh Tĩnh đã phồng rộp lên.

"Ôi...Anh bị bỏng rồi... Để mai em mang thuốc về cho anh bôi, không nó phồng nước lên đó!"

"Thôi...Tôi không sao đâu. Lửa phép nên phỏng sẽ nhanh khỏi thôi. Thuốc thang gì."

"Thế anh làm việc phải cẩn thận không nhiễm trùng. Mà lửa phép cơ á anh? Em tưởng anh không biết gì nữa cơ haha..."

"Tôi có mỗi chiếc bật lửa này, định bụng sẽ không bao giờ dùng, thế mà phải lôi ra vì cậu đấy! Đây là lửa bình an đuổi tà, ruột là loại cồn đặc biệt được làm phép. Công dụng không quá mạnh nhưng mà đủ để phòng thân...."

"Vâng. Cảm ơn anh rất nhiều..."

Hai người nhanh chóng trở về khu kí túc xá để nghỉ ngơi. Đã qua hai tuần trên đảo. Đức đã thích nghi và tìm hiểu được địa hình của hòn đảo nhỏ này. Từ ngày mai anh sẽ bắt đầu điều tra về cái chết của bố mình, những người ông đã gặp, những việc ông đã làm trước khi mất,...

Nửa đêm.

"Rầm rầm!"

Tiếng cửa phòng của Đức vang lên ầm ầm khiến cả phòng nhốn nháo tỉnh dậy.

"Cái...gì thế? Cái gì giữa đêm thế?" Mọi người lầm bầm phàn nàn.

Đức ngủ giường gần cửa nên luống cuống mở khóa chốt. Ánh đèn pin đang loang loáng ở ngoài. Cánh cửa mở ra.

Hai người đàn ông đứng trước cửa đang mặc bộ đồ bảo hộ, dáng vẻ gấp gáp.

"Dạ có chuyện gì không?"

"Ở đây có phải phòng của anh Tĩnh không?"

"Dạ đúng rồi. Anh Tĩnh ơi!" Đức gọi.

Tĩnh nhanh chóng xuất hiện với nét mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Đúng rồi. Đang gấp lắm đây. Bên trong khu Đông loạn hết lên rồi. Chúng tôi cần bác sĩ và pháp y. Có bệnh nhân bị bắt cóc! Người mới mất sáng nay cũng không thấy đâu nữa rồi!"

"Hả? Tại sao lại thế? Khu đó có bảo vệ cơ mà?"

"Trong phòng này có một bác sĩ đúng không?"

"Vâng, chính tôi đây" Đức nói.

"Vậy mời cả hai người theo tôi. Bảo mật thôi. Nhanh nhé!"

Bị triệu tập giữa đêm, Đức và Tĩnh thay vội bộ quần áo rồi mặc quần áo bảo hộ hai người kia đưa, lên xe tiến tới khu vực Đông đảo. Ngoài họ ra cũng có thêm một đám người nữa, bao gồm một số bác sĩ và y tá, một vài người lạ mặt... cùng đi theo. Họ ngồi trên hai chiếc xe lớn chạy băng băng trong đêm.

Đức nhìn vô định vào bóng tối hai bên đường. Anh chợt giật nảy mình vì nhìn thấy những bóng trắng vật vờ đang lao theo hai chiếc xe như gió. Anh còn nghe bên tai những tiếng rêи ɾỉ đau đớn vọng lại từ những ngọn cỏ, bụi cây ven đường. Nghe như cả hòn đảo này đang thì thầm rên xiết. Đức nhìn cảnh đó mà không khỏi sợ hãi, co rúm người lại, không dám nhìn ra bên ngoài nữa. Anh bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của anh Tĩnh như thay điều muốn nói: "Nghịch dại chưa? Giờ thì sợ cho biết nhé."

Lúc này người đàn ông trong ban quản lí mới cất tiếng để giải thích những gì đang diễn ra.

"Hôm nay là ngày trực của cậu Quang. Thế nhưng lại có lùm xùm phía bên cư dân Tây đảo nên cậu ấy phải qua đó một lát. Vào lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì bọn chúng đột nhập vào. Mấy hàng rào kẽm gai kèm điện qua mấy tháng họ cũng phá ra được rồi lẻn vào trong. Họ bắt đi hai người bệnh đang điều trị cộng thêm việc trộm một cái xác trong phòng lạnh. Thường thì phòng xác đêm không có người trông coi. Không có ban quản lí nên mọi người cứ như rắn mất đầu. Mấy cậu bộ đội canh gác không dám xả súng nhưng bọn chúng đông quá nên không ngăn cản được. Họ còn định bắt thêm mấy người nữa cơ..."

"Là sao? Bọn họ là ai? Chẳng phải chính phủ phụ trách bảo mật an ninh hòn đảo này ư? Tại sao lại có chuyện xung đột như vậy chứ?" Một người ngạc nhiên hỏi.

"Chính phủ rất quan tâm và cố gắng rồi.Thật sự là như vậy, nhưng vài năm trở lại đây tình hình nội bộ bắt đầu trở nên phức tạp. Cư dân ở đây gần như bị cách li với bên ngoài, tâm sinh lí trở nên bất thường, cảm thấy bức bí và bất mãn. Đáng nhẽ phải sơ tán những người chưa bị bệnh nhưng khi kiểm tra đều thấy họ có phơi nhiễm với virut, chỉ chờ ngày phát bệnh nên không thể đưa họ đi được. Vì vậy chính phủ phải giam họ ở đây và cố gắng dập tắt dịch bệnh, tìm ra thuốc giải..."

"Như vậy chẳng phải chúng tôi ở đây chờ chết sao? HẢ?" Tiếng xì xầm vang lên. Một người phụ nữ tức giận nói. Tai Đức như ù đi. Nếu sự thật là như vậy thì có lẽ anh không thể rời khỏi hòn đảo chết chóc này? Ai ở đây rồi cũng sẽ bị phơi nhiễm ư?

"Không không... Mọi người bình tĩnh. Virut chỉ phơi nhiễm với những người ở đây khoảng hơn 10 năm trở về trước. Còn sau đó chỉ có khả năng bị lây bệnh nếu như có tiếp xúc nguồn dịch, còn không hết nhiệm kì sẽ được về...."

"Thật chứ?"

"Thật. Nhiều người được về rồi mà." Người đàn ông gật gù. Đức cũng cảm thấy lồng ngực mình nhẹ bớt đi.

Ông ta nói tiếp. "Tuy nhiên hiện giờ đã nổi lên một băng phái chúng tôi gọi là "Cổ Lập", chống phá hoạt động chữa và nghiên cứu dịch bệnh ở trên đảo này..."

"Họ là ai? Tại sao lại làm thế? Các bác sĩ tìm ra cách chữa bệnh chẳng phải là giải thoát cho họ hay sao?"

"Bọn chúng không còn niềm tin với Bộ nữa. Vì đã qua khá nhiều năm mà bệnh dịch vẫn chưa dứt hẳn được. Cứ dứt đợt này lại tới đợt khác. Rất hiếm người khỏi bệnh. Vì vậy nên tâm trí chúng đã đảo điên, tin theo một loại thuật chú cổ của người Sumer. Giờ cư dân trên hòn đảo cũng chia làm hai phe phái. Một bên vẫn theo Y tế, một bên tin theo băng phái này và mong chúng sẽ giúp đỡ thực hiện nghi thức nếu như chẳng may người nhà của họ có bị phát bệnh. Chính phủ cũng đã cố gắng hết sức để thuyết phục cũng như đàn áp chúng, thu nhỏ đối tượng gây nhiễu loạn lòng dân. Thế nhưng chúng vẫn hoạt động bí mật và ngày càng táo tợn hơn. Các vụ trộm người xảy ra nhiều hơn. Mà ở đây cũng không thể cử quá nhiều chiến sĩ ra canh gác được.... Chỉ có một tiểu đội. Nên..."

Đức nghe lời nói của ban quản lí mà lòng lại nhói lên sự lo lắng. Anh Tĩnh im lặng nãy giờ, vẻ mặt vẫn đăm chiêu không nói gì. Hòn đảo này thực sự phức tạp hơn vẻ ngoài của nó nhiều. Nhưng tại sao họ lại gọi các bác sĩ để làm gì? Việc này chẳng phải để pháp y và đội ngũ an ninh xử lí tốt hơn hay sao? Chẳng có nhẽ... những người bị bắt cóc sẽ bị sao...

"Sắp tới rồi. Khi xuống xe, mọi người bám sát nhau nhé. Đợi hiệu lệnh của đội an ninh rồi hẵng vào nếu cần thiết!"

"Có... có nguy hiểm không đó anh gì ơi....?" Người phụ nữ sợ sệt hỏi tiếp.

"Yên tâm, họ sẽ không làm gì những người khỏe mạnh đâu."

Đức cũng vô cùng hoang mang. Phái Cổ Lập này không hiểu đã sử dụng nghi thức gì mà lại đi bắt cóc những người bệnh?

Xe đã ở khu vực Đông đảo, băng qua khu nghiên cứu biệt lập, hướng về phía mà theo Đức biết là khu nghĩa địa tập trung của hòn đảo. Càng lại gần, tiếng ồn ào ầm ĩ càng vang lên rõ rệt.

(còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment