Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1011 - Chương 1011: Bí Mật!

Chương 1011: Bí Mật! Chương 1011: Bí Mật!Chương 1011: Bí Mật!

Chương 1011: Bí Mật!

Lý Thủy Đạo mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng với Triệu Linh Nhi. Hắn tiện tay vung lên, một chiếc váy dài tinh xảo đẹp de đã bay xuống trên người Triệu Linh Nhi.

Chiếc váy dài kia được dệt từ Thiên Tàm Ti, phía trên có thêu hoa văn hình đám mây tinh mỹ và đồ án ngôi sao, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Triệu Linh Nhi đứng lên, mặc chiếc váy dài kia vào. Chiếc váy dài bó sát, phác họa nên dáng người uyển chuyển hoàn mỹ của nàng.

Nàng lại cúi đầu cảm tạ Lý Thủy Đạo: "Đa tạ chủ nhân ban y phục."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Hắn nhẹ giọng nói: " Linh Nhi, ngươi có thể đột phá tam giai đúng là không dễ dàng. Từ nay về sau, ngươi sẽ bước vào cảnh giới tu luyện mới. Ngươi và Hạ Nhược Tuyết cùng tu Kim Đan đại đạo, nhưng trên thế giới này không có sẵn phương pháp tu luyện dành cho các ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình, tìm tòi tiến lên thôi."

Triệu Linh Nhi nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhàn nhạt, nàng khiêm tốn đáp lại: "Có thể đột phá đến tam giai, Linh Nhi đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi, không dám yêu cầu xa vời đạt đến cảnh giới cao hơn."

"Có được là may mắn của ta, mất đi là số mệnh của ta, đây chính là đạo pháp tự nhiên." Lý Thủy Đạo gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng đối với tâm tính của Triệu Linh Nhi.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên biến thành nghiêm túc, hỏi: "Ret cuộc là ngươi đã nắm giữ được bí mật gì? Vì sao Lý Thiên Tuyệt lại muốn diệt khẩu ngươi?"

Triệu Linh Nhi thoáng có chút sững sờ, lại lập tức thấp giọng nói: "Là Lý Thiên Tuyệt muốn đối phó với ta ư? Khó trách... Khởi bẩm chủ nhân, Thiên Hạt Cốc đã xuất hiện dị thú."

Lý Thủy Đạo nhíu mày, lại nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú: "Ồ? Dị thú kia là thú thân thú hồn, hay là thú thân nhân hồn?”

Triệu Linh Nhi trả lời: "Han là thú thân nhân hồn."

Lý Thủy Đạo tram tư một lát, chợt mở miệng phân tích: "Di thú đều cực kỳ xảo trá, dù là thú thân thú hồn, một khi bị phát hiện cũng sẽ chạy trốn. Huống chỉ là thú thân nhân hồn còn xảo trá hơn? Rốt cuộc là con dị thú này xuất thân từ đâu? Lại có lai lịch như thế nào?”

Triệu Linh Nhi tiếp tục nói: "Con dị thú kia là một hạt nữ, nửa người nửa bò cạp, thực lực vô cùng mạnh mẽ."

Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia hiếu kỳ: "0? Các ngươi đã dùng phương pháp gì để phát hiện ra nàng?”

Triệu Linh Nhi trả lời: "Hạt nữ kia thu nhận một ít tu sĩ cấp thấp tiến vào Hư cảnh của nàng, thậm chí còn để cho những tu sĩ cấp thấp kia kết thành đồng tham với quái vật do Hư cảnh của hạt nữ tự mình sinh ra để tu luyện. Có lẽ nàng cảm thấy những tu sĩ cấp thấp này đã hoàn toàn có thể điều khiển, thậm chí nàng còn thả một ít tu sĩ ra bên ngoài, đi làm việc cho nàng. Ai ngờ trong nhóm đó lại có người lén lút đưa tin cho người giám sát. Khi Lý Thủy Hồng nhận được tin tức này, đương nhiên là Ám đường của chúng ta cũng nhận được, mà vừa nhận được tin tức, ta cũng lập tức muốn báo cáo với chủ nhân, ai ngờ Lý Thủy Hồng lại cả gan làm loạn, dám nửa đường chặn giết ta."

Lý Thủy Đạo nghe Triệu Linh Nhi kể xong, lập tức rơi vào trầm tư. Thật lâu sau đó, hắn lộ vẻ nghiêm túc nói: "Lan này, cũng coi như ngươi nhân họa đắc phúc, tuy Lý Thủy Hồng ra tay với ngươi, nhưng người đứng sau lưng hắn chính là Lý Thiên Tuyệt, ta sẽ đích thân tới tìm Lý Thiên Tuyệt, bắt lão đưa ra mức bồi thường xứng đáng với ngươi. Nếu ngươi không hài lòng, ta lại tìm bọn họ báo thù cũng không muộn."

Triệu Linh Nhi hơi cúi đầu, trong giọng nói để lộ ra một tia run ray: "Linh Nhi vô cùng cảm kích, hết thảy đều nghe theo chủ nhân an bài."

Lý Thủy Đạo hài lòng gật gật đầu.

Xét cho cùng, chuyện lần này cũng là trong Lý gia phát sinh nội đấu, hắn hoàn toàn không muốn khuếch đại mọi chuyện lên, biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không là tốt nhất.

"Đã như vậy, chúng ta sẽ đi Thiên Hạt Cốc, thương thảo cùng Lý Thiên Tuyệt vê khoản bồi thường cho ngươi." Ánh mắt Lý Thủy Đạo sắc bén nói.

"Toàn bộ đều do chủ nhân làm chủ." Triệu Linh Nhi ôm quyền nói.

Thiên Hạt Cốc là một hẻm núi cực sâu, bên trong hẻm núi có khá nhiều bọ cạp yêu thường xuyên lui tới, các loại tài nguyên tu luyện ở nơi này cũng khá là phong phú.

Hẻm núi càng sâu, nguy hiểm càng lớn, thật ra chỗ sâu nhất ở nơi này chính là một cái hang động dưới lòng đất, tối tăm không thấy ánh mặt trời, còn ẩn chứa rất nhiều côn trùng.

Trong một hang động cực kỳ bí ẩn với bầu không khí ngập tràn khói độc mù mờ, dường như mỗi một hơi thở cũng chứa đầy nguy hiểm.

Ngày thường, bên trong hang động này đều cực kỳ yên tĩnh, nhưng hiện giờ lại trở nên ồn ào nhốn nháo.

Ba đại gia tộc tu tiên của Thiên Hạt Cốc đều tê tụ ở chỗ này. Lý gia, Chu gia và An gia đang triển khai một hồi tranh đoạt kịch liệt xung quanh mỏ quặng linh thạch trân quý kia.

Phần lớn tu sĩ của Lý gia đều mặc áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, đồng tham của bọn họ chủ yếu là độc xà, thằn lằn, nên dung mạo ai nấy đều ẩn chứa một tia âm nhu.

Trưởng lão của Lý gia là Lý Hạo Hãn đứng ở phía trước nhất, đôi mắt như hàn băng, ánh mắt sắc bén đảo qua tu sĩ của Chu gia và An gia phía đối diện, lạnh lùng nói: "Chư vị Chu gia, bằng hữu An gia, chúng ta cần gì phải vì chút lợi ích này mà trở mặt chứ?"

Lý Hạo Hãn cất giọng băng lãnh mà uy nghiêm, dường như âm điệu này còn mang theo một loại cảm giác áp bách ghê gớm, không cho phép nghi ngờ.

Tu sĩ Chu gia và An gia đều có khuôn mặt dữ tợn, đồng tham cùng với công pháp bọn họ tu luyện đều lấy kim hạt làm chủ, am hiểu sử dụng phi kiếm, độc tiêu.

Nghe Lý Hạo Hãn nói, tộc trưởng của Chu gia là Chu Phần Thiên lập tức hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp lại: "Lý Hạo Hãn, Lý gia các ngươi độc chiếm mỏ linh thạch này đã đủ lâu rồi, cũng đến lúc nên chia cho chúng ta một chén canh."

Đại trưởng lão của An gia là An Huyễn Ảnh cũng mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia quang mang giảo hoạt: "Hai vị tộc trưởng, cần gì phải nóng lòng nhất thời như vậy? Chúng ta có thể từ từ thương lượng, tìm ra một phương án giải quyết khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng mà?”
Bình Luận (0)
Comment