Chương 1017: Du Hoặc Không Thể Chối Từi
Chương 1017: Du Hoặc Không Thể Chối TừiChương 1017: Du Hoặc Không Thể Chối Từi
Chương 1017: Du Hoặc Không Thể Chối Turl
Chu Phần Thiên vừa dứt lời, cây chủy thủ kia đã mạnh mẽ đâm vào thân thể tên gian tế của Tần gia. Máu tươi phun tung tóe, nhuộm đỏ y phục của ông ta.
Tên gian tế lộ vẻ mặt kinh ngạc đến khó mà tin được. Gã một mực mở to hai mắt nhìn qua, tựa như đến lúc chết rồi vẫn không thể tin được mình lại trực tiếp chết đi như vậy.
Mấy tên gian tế của Tần gia khác thấy vậy cũng hoảng sợ vạn phần. Bọn họ đều cầu xin tha thứ, thậm chí còn không tiếc uy hiếp tu sĩ của Chu gia và An gia. Nhưng không cần biết bọn họ giãy giụa như thế nào, cầu xin tha thứ như thế nào, đều không thể thay đổi được vận mệnh sắp bị xử quyết.
Để tỏ lòng trung thành, An Huyễn Ảnh cũng vung một đao lên, yên lặng chém đầu một tên tu sĩ của Tần gia xuống.
Từ nay về sau, Chu, An hai nhà chỉ có thể đi theo Lý gia, tuyệt đối không thể quay đầu.
Cuối cùng, dưới sự liên thủ của Chu gia và An gia, những tên gian tế của Tần gia lần lượt bị xử tử hết. Thi thể của bọn họ ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ đất. Mà Chu Phần Thiên và các tu sĩ An gia lại bày ra vẻ mặt không cảm xúc, đứng một bên, giống như tất cả những chuyện này đều không có liên quan đến bọn họ.
Sau chuyện, Lý Hạo Hãn hướng về phía Triệu Linh Nhi trẻ tuổi bên kia, thi lễ thật sâu: "Đại trưởng lão, nếu lần này không có ngài ra tay giúp đỡ, sợ rằng Lý gia chúng ta sẽ phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu, Hạo Hãn vô cùng cảm kích."
Đại trưởng lão Triệu Linh Nhi mỉm cười, đang chuẩn bị nói hai câu khách sáo, thì đúng vào lúc này, một luồng hào quang màu tím nhạt hiện lên. Một thanh niên mặc hoa phục lập tức xuất hiện trước mặt hai người, hắn chính là lão tổ của Lý gia, Tử Ảnh U Khách Lý Thủy Đạo.
"Lý Thiên Tuyệt ở đâu?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo sáng như đuốc, trực tiếp nhìn thẳng về phía Lý Hạo Hãn.
Lý Hạo Hãn không dám chậm trễ, vội vàng trả lời: "Bam lão tổ, gia phụ hiện đang ở trong mỏ linh thạch cứu giúp những tu sĩ bị nhốt."
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng, sau đó, hắn quay người nói với Triệu Linh Nhi: “Chúng ta lập tức đi tới mỏ linh thạch xem thử."
Nói xong, hắn đã dẫn Triệu Linh Nhi nghênh ngang rời đi.
Lí Hạo Hãn nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng thấp thỏm bất an: "Lão tổ, hiện giờ bí mật về mỏ linh thạch đã bị tiết lộ, chỉ sợ ba đại gia tộc kia sẽ mượn chuyện này để gây khó dễ, ép buộc chúng ta phải giao mỏ linh thạch ra."
Giọng nói của Lý Thủy Đạo truyền đến từ xa xa, nghe mơ hồ mờ ảo tựa như trực tiếp vang vọng từ phía chân trời: "Bọn họ đã sớm biết rồi. Trong Lý gia cũng có không ít gián điệp của ba đại gia tộc, chỉ sợ tình hình trong hầm mỏ lúc này đã rơi vào hỗn loạn, gió nổi mây phun rồi."
Lý Hạo Hãn nghe vậy, trong lòng thoáng trâm xuống, ông ta biết rõ lời nói của Lý Thủy Đạo không phải giả.
Chỉ sợ mỏ linh thạch đã sớm không còn là bí mật từ lâu rồi, nếu không vì sao "Hạt nữ” vừa xuất hiện, Tần gia đã lập tức sai khiến hai nhà Chu, An tìm đến nơi này gây sự?
Nói như vậy, mục đích của ba đại gia tộc vốn không phải là mỏ linh thạch, bọn họ chỉ muốn dị thú. Bởi xét cho cùng, sau khi hấp thu Hư cảnh của dị thú, tu sĩ có thể trực tiếp đề thăng tu vi. Đây tuyệt đối là dụ hoặc không thể chối từ đối với bất cứ một tam giai tu sĩ nào.
"Ba đại gia tộc Đinh, Tần, Ma đều có Vô Tướng Chân Quân, đến cùng là phụ thân có thể gánh vác được hay không?" Trong mắt Lý Hạo Hãn lóe lên một tia sầu lo, ông ta lập tức quay đầu hô to với đám tộc nhân bên cạnh: "Mỏ linh thạch là căn cơ của Lý gia chúng ta, tuyệt đối không được bỏ mặc cho nó rơi vào tay người khác. Mọi người lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nếu có địch nhân xâm phạm, nhất định phải liều chất thủ hội!"
Các tộc nhân đồng thanh nhận lệnh, sĩ khí dâng cao.
Mà ở bên kia, Lý Thủy Đạo đã dẫn theo Triệu Linh Nhi tiến vào bên trong hầm mỏ rồi.
Bên trong mỏ quặng linh thạch u ám dị thường, chỉ có một chút ánh sáng mơ hơ thỉnh thoảng lóe lên của linh thạch, tựa như những ngôi sao điểm xuyết trên vách đá, chiếu sáng con đường khúc chiết uốn lượn phía trước cho bọn họ.
Trong không khí tràn ngập khí tức kim loại nhàn nhạt, giống như mỗi một tảng đá trong động này đều ẩn chứa linh lực vô cùng vô tận.
Bọn họ cẩn thận đi xuyên qua đoạn đường hầm quanh co, cuối cùng cũng đi đến một khu căn cứ tạm thời của đám thợ mỏ.
Trong căn cứ là một mảnh tĩnh mịch, khắp nơi đều có binh khí rời rạc, phân tán và những bộ y phục rách nát.
Hiển nhiên, một hồi chiến đấu thảm thiết đã từng phát sinh ở nơi này. Nhưng đó còn chưa đủ làm người ta khiếp sợ, bởi vì có một chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn. Bởi vì không một người thợ mỏ ở bên trong căn cứ này có thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị hạ sát cả rồi.
Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nữ tử kia mặc đạo bào, phong thái yểu điệu, nàng chính là ân sư Lý Minh Nguyệt đã truyền thụ trận pháp cho hắn. Trong lòng Lý Thủy Đạo dâng lên một cảm giác kích động khó nói lên lời, hắn không nhịn được lập tức thốt ra: "Sư phụ!"
Nhưng Lý Minh Nguyệt cũng như những người khác, nàng đang lắng lặng nằm dưới đất, không còn hơi thở.
"Túi trữ vật của bọn họ đều bị lấy đi, tình cảnh này cho thấy hung thủ không phải tu sĩ cấp cao." Triệu Linh Nhi ở một bên mở miệng nói.
Lý Thủy Đạo cúi đầu nhìn chằm chằm vào những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, chúng nó đan xen vào nhau, chi chít rậm rạp, giống như một trận cuồng hoan không tiếng động.
Lại có từng vết cắt dài nhỏ như ẩn như hiện trên vách tường, đó là dấu vết còn lưu lại sau khi mũi chân bén nhọn của bọ cạp đi qua, thậm chí rất nhiều dấu chân trên đó còn mang theo vết máu, nhìn như một bức đồ đăng thần bí.
Hẳn là ... một đám dị thú nửa người nửa bò cạp đã tập kích nơi này, giết sạch người bên trong, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lý Thủy Đạo vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Minh Nguyệt. Khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn cứng lại.
Không khó để đoán: Nàng vừa chết từ một canh giờ trước.