Chương 1024: Rốt Cuộc Là Ai Đang Du6i Giết Ai?
Chương 1024: Rốt Cuộc Là Ai Đang Du6i Giết Ai?Chương 1024: Rốt Cuộc Là Ai Đang Du6i Giết Ai?
Chương 1024: Rốt Cuộc Là Ai Đang Duoi Giết Ai?
"Thiên Hạt Cốc sắp có biến cố lớn, chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi đây!" Triệu Linh Nhi lại lên tiếng thúc giục lần nữa, thanh âm như tiếng trời truyền vào trong tai mỗi người.
Các tu sĩ trong đội ngũ nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ khẩn trương. Bọn họ châu đầu ghé tai, nghị luận âm!.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Lý gia không cần mỏ linh thạch nữa sao?"
"Han là có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi."
"Lão tổ Lý gia nghiêm nghị như vậy, có lẽ trong mỏ linh thạch này có cơ duyên to lớn."
"Tu vi của chúng ta thấp kém, dù có cơ duyên gì, cũng không tới phiên chúng ta."
Đúng vào lúc này, một tiếng sấm ran đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến từ chỗ sâu trong lòng đất. Thanh âm này hệt như tiếng gầm của Thiên Thần, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Ngay sau đó, tiếng sấm rền thứ hai, thứ ba liên tiếp vang lên, không ngừng truyền đến, hệt như tiếng sấm sét liên hoàn, khiến người ta không thể phớt lờ nó được.
Mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, hệt như có một loại sức mạnh cường đại nào đó vừa thức tỉnh. Vô số đá vụn từ trên vách núi đá lăn xuống, nện xuống mặt đất, phát ra tiếng vang binh binh bang bang.
Các tu sĩ trong đội ngũ bắt đầu hoảng loạn, bọn họ không còn dám giam chân tại chỗ nữa, mà nhao nhao bước nhanh hơn.
Đám người Lý Hạo Hãn, Chu Phần Thiên và An Huyễn Ảnh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống hiện giờ, tất cả đều mở miệng thúc giục tộc nhân của mình nhanh chóng rút lui.
Cũng may bọn họ đã rút lui từ sớm, nên lúc này đã tiếp cận cửa động, dù hang động đẳng sau trực tiếp sập xuống, cũng sẽ không bị chôn sống.
Dưới đất lại truyên đến tiếng sam rền càng ngày càng dày đặc, phảng phất như có hai con cự thú Thái Cổ đang điên cuồng va chạm vào mặt đất. Toàn bộ sơn cốc đều đang run ray có cảm giác bất cứ lúc nào nơi này cũng có thể sụp đổ tan tành.
"Mau mau maul" Mọi người cùng lên tiếng thúc giục lẫn nhau, sau khi rời khỏi hang động, cả đám lại liều mạng phi độn về phía trước.
Tu sĩ không thể phi độn sẽ được những người khác túm vào y phục, như chú gà con bị diều hâu quắp đi.
Âm ầm ầm ầm...
Thiên Hạt cốc bắt đầu sụp đổ, ngay sau đó mặt đất trực tiếp vỡ ra, khu vực tưởng chừng như kiên cố lúc trước lại trực tiếp xuất hiện một cái hố sâu cực lớn.
Lại có hai luông độn quang lóe sáng trong hố sâu, một trước một sau, một đuổi một chạy. Người trốn chính là Dực Xà Thiên Tôn Tần Thư Điền, còn người đuổi theo là Tử Ảnh U Khách Lý Thủy Đạo.
Vào khoảnh khắc này, chúng tu sĩ ở bên ngoài Thiên Hạt Cốc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.
"Đây... đây là có chuyện gì vậy?" Một tu sĩ trẻ tuổi run rẩy hỏi.
"Trời long đất lở, cũng chỉ là một cuộc truy đuổi thôi sao?" Một tu sĩ khác mở to hai mắt nhìn xuống, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi.
"Rốt cuộc là ai đang đuổi giết ai?"
"Nhìn không rõ lắm!"...
Triệu Linh Nhi mắt sáng như đuốc, nàng quét mắt nhìn các tu sĩ đang đứng ngây ngốc chung quanh, khẽ nhíu mày, lập tức mở miệng nói, trong giọng điệu có mang theo một tia quyết đoán không cho phép nghi ngờ: "Đừng đứng ngốc ở chỗ này nữa, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị liên lụy, gặp phải tai bay va gió sao?"
Các tu sĩ kia nghe vậy, ai nấy đều giật mình như vừa tỉnh giấc từ trong mộng.
Đúng vậy, trong hồi quyết đấu giữa những vị cự đầu trong Tu Tiên giới, bọn họ cũng chỉ là một đám tiểu nhân vật không đáng kể mà thôi, hơi không cẩn thận một chút sẽ biến thành pháo hôi.
Rơi vào tình huống này, quan tâm ai truy sát ai làm gì, cứ bảo vệ tính mạng của mình trước lại nói sau.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng lực lượng thần bí vô hình lập tức vọt tới từ chỗ sâu dưới lòng đất, hung hăng đánh thẳng vào linh hồn của bọn họ.
Dưới ảnh hưởng của luồng lực lượng này, các tu sĩ chợt kinh hãi phát hiện, lực lượng phi độn của bản thân lại trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như đã triệt để bị tước đoạt đi rồi.
Triệu Linh Nhi cau mày, nàng cũng cảm nhận được luồng lực lượng này tuyệt đối không đơn giản. Cũng may luồng lực lượng ấy ở cách nàng rất xa, nên không thể làm cho một vị tam giai tu sĩ mới tấn thăng như nàng mất đi năng lực phi độn.
Nhưng tu sĩ nhị giai khác lại mất kiểm soát, giống như lá rụng, âm ầm rơi từ trên cao xuống, trượt vê phía khe hở u ám kia, đánh về phía vách đá dốc đứng, không ngừng rơi xuống... ....
Sâu trong lòng đất...
Hai người đang truy đuổi nhau, pháp lực kích động như cuồng phong mưa rào, đánh thẳng vào hang động dưới lòng đất, dẫn tới một hồi đất rung núi chuyển, mặt đất run ray.
Sau khi tiếng nổ mạnh nặng nề vang ra, một khe nứt to lớn lại được hình thành.
Trong mắt Tần Thư Điền lóe lên vẻ vui mừng, thân hình lão nhoáng một cái, đã trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang, xông thẳng vào trong khe nứt.
Bóng người lão nhanh chóng xuyên qua khe hở, giống như một con cá linh hoạt bơi lội, lưu lại từng luồng tàn ảnh trong bóng đêm.
Lý Thủy Đạo thấy mình đuổi không kịp, lập tức giơ Tử Vong Trọng Chùy trong tay lên, lúc này đầu chùy đã chuyển thành một màu đen sì như mực, tựa như có thể cắn nuốt tất cả mọi sinh cơ dám cản đường.
Tử Vong Lực Trường!
Hư ảnh một con Hoang Ma lập tức hiện ra giữa thiên địa.
Một luồng lực lượng đến từ linh hồn âm ầm quét ngang bốn phương tám hướng.
Hơn trăm tu sĩ đang quan chiến ở gần đó đều bị luồng lực lượng này trực tiếp ảnh hưởng đến, cả đám nhao nhao rơi xuống giống như những hạt vừng bé nhỏ, vô lực.
Lực trường tử vong nhằm vào Tần Thư Điền, chịu ảnh hưởng kịch liệt nhất, động tác của hắn trong nháy mắt cứng ngắc, phi độn rất nhanh bị đình trệ.
Trong mắt Tần Thư Điền lóe lên một tia hoảng sợ, lão vừa cảm nhận được áp lực chưa từng có từ trước đến nay, phảng phất như có một ngọn núi lớn vô hình đang đè lên người lão khiến lão không thể nhúc nhích được.
Lý Thủy Đạo thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia lãnh mang, hắn trực tiếp bắt lấy cơ hội kia, lập tức hóa thành một luồng lưu quang, phóng thẳng về phía Tần Thư Điền.
Tốc độ của hắn cực nhanh, hệt như một tia chớp cắt qua hắc ám, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Tần Thư Điền.