Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1050 - Chương 1050: Địa Cung Dưới Lòng Đất!

Chương 1050: Địa Cung Dưới Lòng Đất! Chương 1050: Địa Cung Dưới Lòng Đất!Chương 1050: Địa Cung Dưới Lòng Đất!

Chương 1050: Địa Cung Dưới Lòng Đất!

Lý Thủy Đạo hóa thành một luồng độn quang màu tím nhạt, phi độn về phía địa cung dưới biển cát.

Cửa ra của địa cung đang đứng sừng sững bên trong biển cát, đó là một cái miệng giếng khổng lồ. Miệng giếng kia giống như một cánh cửa đi thông tới một thế giới khác, nó vuông vuông vức vức, chiếu dài chiêu rộng đều đạt tới mấy trăm mét, mỗi một tảng đá lớn ở nơi này đều trải qua năm tháng tẩy lễ, tản ra khí tức tang thương.

Cái giếng sâu bên dưới chính là địa cung, tòa địa cung kia cũng chính là giếng sâu. Trên thực tế, cái giếng sâu này cũng không phải là vuông góc hạ xuống dưới, mà là tâng tâng lớp lớp, y như cầu thang, không ngừng đẩy xuống từng bậc, một mực tiến thẳng về phía nơi sâu nhất bên trong.

Tại vị trí sâu nhất kia chỉ có một cái giếng nhỏ, phạm vi không quá một mét, trong giếng sản xuất thứ nước cam lộ tinh khiết nhất, chính là một loại nhị giai linh vật "Sa Mạc Cam Tuyền".

Tu sĩ cấp thấp phục dụng thứ nước này sẽ có chỗ tốt rất lớn, nhưng đối với tu sĩ cấp cao như Lý Thủy Đạo, ngoại trừ một chút khát vọng tìm hiểu, nó chẳng còn tác dụng gì nữa.

Phía trên mỗi một bậc thang lùi lại của địa cung, đều trưng bày một món bảo vật làm cho người ta hoa mắt.

Theo quá trình xâm nhập vào bên trong địa cung, những món bảo vật được lưu giữ ở bên trong càng lộ ra vẻ trân quý và thần bí.

Bảo vật ở gần tâng trên cùng nhất được bày biện khá là lộn xộn. Phần lớn chúng đều là đống hàng hóa của những thương nhân lữ hành trên sa mạc bị dị thú kên kên cướp bóc, tuy số lượng đông đảo, nhưng phẩm chất lại cao thấp không đều, đa số đều là một ít nhất giai, nhị giai linh vật, thậm chí còn có túi trữ vật chưa mở ra, cũng bị nó tùy ý đặt ở trong này.

Mà tới gần miệng giếng, phẩm chất của bảo vật lại gia tăng lên rõ rệt.

Nơi ấy có bày đặt những món tam giai linh vật, không ngừng tản ra linh quang mãnh liệt, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa một luồng lực lượng vô cùng vô tận.

Sa Tâm Thạch, Huyễn Ảnh Sa, Phong Linh Châu, Xích Diễm Quả, Lưu Sa Kim, Tinh Thần Sa, Huyền Hoàng Thạch... Mỗi một loại bảo vật được bày biện ở nơi này đều cực kỳ trân quý, thậm chí còn có điểm đặc sắc riêng.

Những bảo vật này, ngay cả ở bên trong Lưu Sa cổ tông cũng không thấy nhiều.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng khoát tay một cái, phảng phất như có một luồng lực lượng vô hình đang dẫn dắt, khiến cho vũng Sa Mạc Cam Tuyền vốn đang ẩn sâu dưới miệng giếng kia lập tức sôi trào, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.

Ngay chính giữa suối nước, có một cái hòm sắt chậm rãi được dòng nước bên dưới dâng lên. Phía trên hòm sắt hiện đầy dấu vết của năm tháng, phảng phất như muốn nói ra vô số bí mật đang được ẩn giấu bên trong.

Lý Thủy Đạo mở cái rương sắt kia ra, có hai bộ sách ngọc lóe lên một mảnh quang mang nhàn nhạt ở bên trong. Lu6ng quang mang kia vốn không đến từ ngoại giới, nó chính là ánh sáng tự nhiên phát ra từ bên trong sách ngọc, có cảm giác bên trong hai cuốn sách này đang ẩn chứa một luồng lực lượng thần bí nào đó.

Trên hai cuốn sách ngọc này có khắc chữ, lần lượt là "Cụ Phong Quyết" và "Thạch Môn Tâm Pháp". Hai bộ công pháp này chính là bảo vật trấn phái của hai đại môn phái tu tiên Than Ưng môn và Lưu Sa cổ tông, cũng là đạo pháp tinh túy mà con dị thú kan kên nọ từng tu hành khi còn sống.

Cụ Phong Quyết hóa thành cơn gió xoáy vĩnh hằng bất diệt, Thạch Môn Tâm Pháp tạo ra ba trăm vạn mẫu sa mạc.

Căn cơ của con dị thú này rất vững chắc!

Đáng tiếc... đến cuối cùng, nó cũng bị hắn nuốt mất.

Dị thú a dị thú.

Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cảm khái, khẽ lắc lắc đầu.

Thôn phệ một con "di thú" hoang dại chẳng những có thể thu hoạch được Hư cảnh của nó, càng có thể đóng gói toàn bộ bảo tàng của cả đời nó.

Lý Thủy Đạo mở sách ngọc ra, bắt đầu nghiên cứu nội dung bên trong. ...

Ở chỗ giao giới giữa sa mạc và sa mạc bên trong tám trăm vạn mẫu Hư cảnh của Lý Thủy Đạo.

Yết hau Ngụy Cảnh Thái khe khẽ nhúc nhích, lão gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng vô cùng khẩn trương, sau đó mang theo mong đợi của tất cả mọi người bên trong thương đội, cẩn thận mở miệng hỏi: "Kim phu nhân, xin hỏi tiền bối đã đánh thắng hay chưa?"

Mái tóc dài mêm mại như tơ của Kim Nương tung bay theo gió, nàng vung cái kìm bò cạp khổng lồ lên, trong mắt lóe sáng một tia ngạo nghễ: "Nói nhảm! Chủ nhân vốn là bách chiến bách thắng, đã sớm hoàn toàn giết chết kẻ địch rồi."

Ngụy Cảnh Thái nghe vậy, trong lòng thoáng thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó, lão lại càng thêm thấp thỏm, vội vàng hỏi: "Xin hỏi Kim phu nhân, hiện giờ chủ nhân đã đi nơi nào rồi? Đám người chúng ta thật sự là thấp thỏm bất an, không biết nên làm thế nào cho phải."

Kim phu nhân liếc mắt nhìn lão, phảng phất như đôi mắt sắc bén kia có thể nhìn thấu nhân tâm: "Hành tung của chủ nhân đâu phải loại tiểu bối như các ngươi có thể hỏi đến? Các ngươi chỉ cần an tâm chờ đợi ở đây là được, chủ nhân tự có an bài."

Trên mặt Ngụy Cảnh Thái lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng lão đắng chát, nhưng cũng chỉ có thể cung kính gật đầu: "Vâng, vâng, chúng ta hiểu. Chỉ là... trong lòng chúng ta thật sự sợ hãi, không biết chủ nhân sẽ xử trí chúng ta như thế nào."

Dường như Kim Nương cũng nhìn ra sự lo lắng của lão, giọng nói của nàng đã dịu đi một chút: "Ngươi cứ yên tâm, chủ nhân đường đường là Vô Tướng Chân Quân, lòng dạ rộng lớn, sao có thể so đo với đám tiểu bối các ngươi? Trong mắt chủ nhân, các ngươi cũng chỉ nhỏ bé như con kiến mà thôi. Đừng nói đến chuyện gây khó dễ cho các ngươi, chỉ đơn giản là nói nhiều với các ngươi một câu, cũng là lãng phí thời gian của chủ nhân rồi."

Đúng lúc này, Ngụy Văn San bĩu môi nói: "Trên đường đi, hắn đâu chỉ nói với chúng ta một câu?"

Kim Nương nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nàng lập tức trừng mắt nhìn Ngụy Văn San: "Ngươi thì biết cái gì? Chủ nhân, vì suy nghĩ cho đại cục, mới nói thêm vài câu với các ngươi. Hôm nay đại sự đã thành, đương nhiên chủ nhân sẽ không có bất cứ liên quan gì với các ngươi nữa. Tốt nhất là các ngươi hãy an phận thủ thường, đừng nên làm ra bất cứ động tác gì. Nếu không, tự gánh lấy hậu quải"

Mọi người trong thương đội nghe xong câu này, ai nấy đều câm như hến.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment