Chương 1056: Vị Khách Không Mời!
Chương 1056: Vị Khách Không Mời!Chương 1056: Vị Khách Không Mời!
Chương 1056: Vị Khách Không Mời!
Bảy ngày sau, Tử Tiêu phong, Vân Mãng kiếm phái.
Đại điện Thiên Miểu, một mảnh trời trong gió nhẹ.
Trên bầu trời hiện ra một màu xanh thẳm khác thường, giống như ngay cả bầu trời cũng bị chấn động vì sự kiện chuẩn bị diễn ra hôm nay.
Vị Linh Kiếm Chân Quân vốn nổi danh lâu năm của Vân Mãng kiếm phái, trải qua mấy trăm năm tu hành, rốt cục vào giờ phút này, đã nghênh đón việc trọng đại lớn nhất trong cuộc đời nàng, đó là phi thăng thành Tiên.
Linh Kiếm Chân Quân mặc một bộ cung trang trắng nõn như tuyết, với những đường hoa văn tinh xảo, không ngừng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bóng dáng nàng tựa như một đóa sen trắng đang kỳ nở rộ, thanh nhã thoát tục, nàng đang đứng trên đài cao bên trên đại điện, toàn thân tản ra một mảnh hào quang nhàn nhạt, tiên khí ngút trời.
Lý Thủy Đạo và Vân Kiếm Chân Quân chia ra đứng ở hai bên đại điện.
Vào ngày hôm nay, Tử Ảnh U Khách Lý Thủy Đạo mặc một bộ thanh y, mày kiếm mắt sáng, khí chất trâm ổn, mà Vân Kiếm Chân Quân lại mặc một bộ trường bào màu lam, thần thái trang trọng, khuôn mặt lạnh lùng.
Đám Vô Tướng Chân Quân khác như Địa Uyên Lão tổ, Dực Xà Thiên Tôn cũng nhao nhao có mặt, bọn họ mặc những bộ trang phục khác nhau, có người khoác hắc bào, có người khoác kim giáp, có người câm pháp khí, có người chân đạp tường vân, lần lượt chia nhau đứng sang hai bên, khí tức cường đại, làm cho người ta phải ghé mắt nhìn.
Giờ lành chưa đến, nhưng các vị khách khứa đã ùn ùn kéo đến như thủy triều.
Đột nhiên, bầu trời bị một vệt kim quang cắt qua, một nam tử mặt chữ điền như lưu tinh từ trên trời giáng xuống. Người nọ mặc một bộ trường bào màu vàng, phía trên có thêu đồ án tinh mỹ, trên người tản ra một mảnh kim quang sáng chói, tựa như một vầng mặt trời chói chang, chiếu rọi toàn bộ bầu trời.
"Thành chủ Tiên Đồ thành, Ngụy Càn Khôn đến thăm, chúc Linh Kiếm Chân Quân thuận lợi phi thăng." Thanh âm Ngụy Càn Khôn như chuông đồng đại lữ, quanh quẩn khắp cả đại điện.
Lý Thủy Đạo nhìn thấy Ngụy Càn Khôn, chẳng những không giận, ngược lại còn lộ vẻ vui mừng.
Tới là quá tốt rồi!
Sau khi Phi Thăng đại điển kết thúc, hắn có thể giải quyết đối phương ngay, tránh để ngày sau phải hao tâm tổn trí đi tìm.
Người tới là khách!
Linh Kiếm Chân Quân nhìn Ngụy Càn Khôn, mỉm cười gật đầu cảm tạ với lão.
Hạ Nhược Tuyết thấy vậy, cũng lập tức tiến lên, dẫn Ngụy Càn Khôn về vị trí. Ngụy Càn Khôn ngồi xuống chiếc ghế đặt ở phía sau đại điện.
Ngay khi vừa ngồi xuống, Ngụy Càn Khôn đã chú ý tới ánh mắt Lý Thủy Đạo đang nhìn tới. Hai mắt Lý Thủy Đạo trong suốt sáng ngời, trên mặt tràn ngập ý cười, nụ cười nọ phát ra từ nội tâm, không hề che giấu, hiển nhiên là một loại vui sướng thật lòng.
Ngụy Càn Khôn có chút sững sờ, nhưng cũng lập tức đáp lại hắn bằng một nụ cười nho nhã lễ độ. Hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó đều tự rút ánh mắt trở về.
Ngụy Càn Khôn đã nhận ra Lý Thủy Đạo, và hiện tại, có thể nói là trong lòng lão đang trào dâng một mảnh sóng to gió lớn. Khoảng mấy chục năm trước, đôi nhân tình Lý Thủy Đạo và Thiên Mã Dược Đồng từng tìm tới nương tựa vào lão.
Khi ấy, hắn chỉ có tu vi nhị giai, thật không ngờ, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, tu vi của người này lại đột nhiên tăng mạnh, đã đạt đến cảnh giới Vô Tướng Chân Quân rồi.
Tiến bộ nhanh chóng như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Còn nụ cười của hắn hướng về phía lão, mang đầy ý vị thâm trường như thế, hẳn là vẫn nhớ chuyện xưa, muốn tìm lão gây phiên phức đây?
Ngụy Càn Khôn híp hai mắt lại, không khỏi âm thầm hối hận vì lúc trước đã dễ dàng buông tha cho Lý Thủy Đạo. ...
Đông!
Tiếng chuông du dương, một mực quanh quẩn giữa hư không, giống như tiếng trời, làm xúc động tiếng lòng của mỗi một vị tu sĩ đang có mặt.
Giờ lành đã tới, đại điển phi thăng vạn chúng chú mục sắp mở màn.
Chỉ thấy bóng dáng Linh Kiếm Chân Quân khẽ động, hệt như một cơn gió nhẹ lướt qua, dáng người thướt tha, khí chất như tiên.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó ôm quyền thăm hỏi mọi người, lại cất giọng thanh thúy êm tai: "Đại điển hôm nay được các vị đạo hữu ưu ái, mọi người đều bớt chút thời gian đến tham dự, Tang Tuyết vô cùng cảm kích. Hôm nay, bổn cung sẽ dùng Khai Thiên kiếm khí, trảm phá vách ngăn thế giới, phi thăng Thượng giới!"
Trong lúc nói chuyện, một luồng khí tức ấm áp đã nhanh chóng lan tràn, khiến cho các vị tu sĩ đang có mặt ở đây đều sinh lòng kính ý.
Vào thời điểm này, Địa Uyên lão tổ với mái tóc trắng xoá lại chậm rãi mở miệng, thanh âm tram thấp mà mạnh mẽ: "Nghe nói Bắc Cực hải vực có một cánh cửa thần bí, đó chính là đường tắt đi thông tới Thượng giới. Chân Quân lấy Vân Mãng kiếm quyết lĩnh ngộ Khai Thiên kiếm khí, có thể chém vỡ vách ngăn thế giới, trực tiếp phi thăng Thượng giới, đó đúng là hành động vĩ đại chưa từng có từ trước đến nay. Xin hỏi Chân Quân, ngươi muốn phá vỡ vách tường thế giới tiến vào Thượng giới, có phải Thượng giới trong lời ngươi nói cũng cùng một phương thiên địa với nơi kia, cũng tiến vào thông qua cánh cửa ở vùng Bắc Cực hải hay không?”
Linh Kiếm Chân Quân mỉm cười, trên mặt lộ vẻ tự tin và ung dung: "Đột phá vách ngăn thế giới phi thăng Thượng giới, cũng giống như tu sĩ rời khỏi Hư cảnh, đi vào Thực cảnh, không cần biết là trực tiếp phá vỡ vách tường thế giới hay là phi thăng thông qua cánh cửa, thì đến cuối cùng đều tiến vào Tiên giới mênh mông vô ngần kia."
Địa Uyên lão tổ gật đầu đồng ý, trong lòng cũng tỏ vẻ tán thành đối với kiến thức của Linh Kiếm Chân Quân.
Những vị Vô Tướng Chân Quân khác cũng nhao nhao phụ họa, tỏ vẻ khâm phục đối với thành tựu của Linh Kiếm Chân Quân.
Ngay khi mọi người đang nghị luận ầm ï, đột nhiên ở phía chân trời lại truyền đến một lời tuyên cáo đầy uy nghiêm lẫm liệt: "Tử Dương môn, Tử Dương Thần Quân Hà Thế Dung, đến đây chúc mừng!" Theo thanh âm hạ xuống, một luồng độn quang màu tím cũng trực tiếp phá vỡ trời cao, nhanh chóng bay vút đến.