Chương 1071: Linh Phách Hồn Tinh!
Chương 1071: Linh Phách Hồn Tinh!Chương 1071: Linh Phách Hồn Tinh!
Chương 1071: Linh Phách Hồn Tinh!
"Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể trốn thoát được sao? Hãy tiếp nhận vận mệnh của ngươi đi!" Lý Thủy Đạo cất tiếng rống to, tựa như hắn chính là người quyết định vận mệnh vậy.
Nhưng thật nức cười, bởi vì tôn tại hắn đang phán quyết lại chính là một mệnh tu tinh thông mệnh lý.
Vân Hải Mệnh Sư —— Thượng Quan Văn Bân!
Thân là mệnh tu, Thượng Quan Văn Bân đã sớm nhìn thấy kết cục của mình, chẳng qua gã vẫn không cam lòng, không muốn biến mình thành một con dê đợi làm thịt, rồi bị người khác lột da trực tiếp nuốt vào trong bụng như vậy.
Gã phản kháng, nhưng gã cũng chỉ có thể tránh né, chỉ có thể trì hoãn vận mệnh cuối cùng từ từ tiến đến.
Lý Thủy Đạo bắt đầu hấp thu thiên địa nhị khí, hấp thu thiên địa nhị khí bên trong Hư cảnh, nghĩa là hắn sẽ không trải qua cái gọi là "Thời khắc suy yếu”.
Một thế giới khổng lồ từ từ được triển khai dưới thân hắn.
Một mảnh đại lục rộng lớn chậm rãi hiện lên, nối liên với hải vực, đó là một Hư cảnh rộng tới tám trăm vạn mẫu.
Sau khi Hư cảnh của Lý Thủy Đạo mở rộng, hai luồng lực lượng Hư cảnh kịch liệt va chạm vào nhau trong chính mảnh không gian này, tạo thành một loại cảm giác giằng co rõ ràng.
Giờ phút này, Hư cảnh vốn chiếm cứ năm trăm vạn mẫu của Thượng Quan Văn Bân, đã bị Hư cảnh tám trăm vạn mẫu của Lý Thủy Đạo vô tình đè ép xuống, đẩy sang một góc.
Một con yêu thú bạch tuộc khổng lồ đang chậm rãi bơi lội trong đại dương Hư cảnh của Lý Thủy Đạo. Mấy nhánh xúc tu của nó nhẹ nhàng bay múa trong nước biển, tản ra một quầng sáng âm u.
Ở thời điểm nó bơi vào trong hải vực của Thượng Quan Văn Bân, đám rùa biển vốn đang khoan thai tự đắc bên trong hải vực của Thượng Quan Văn Bân, lại giống như hài đồng bị dọa sợ, nhao nhao áp sát vào chín hòn đảo tiên khí mờ ảo kia, trong mắt chúng nó tràn đầy sợ hãi và bất an.
Lý Thủy Đạo bay lơ lửng trên không trung, quan sát chín hòn đảo phía dưới. Ánh mắt hắn sáng ngời như đuốc, dường như có thể xuyên thấu toàn bộ hư ảo xung quanh.
Lúc này, hắn đã xác định được Thượng Quan Văn Bân đang trốn trên chín tòa Cửu Cung đảo này, mà không phải ở trong hải dương.
Chỉ cần phá hủy toàn bộ chín hòn đảo, đương nhiên có thể bức Thượng Quan Văn Bân hiện thân.
Lý Thủy Đạo bay lên bầu trời phía trên một hòn đảo, một vầng thái dương màu tím đen lập tức xuất hiện sau lưng hắn.
Vầng mặt trời kia không giống với mặt trời đỏ bình thường, nó tản ra hào quang quỷ dị mà thâm thúy, giống như đã cắn nuốt toàn bộ màu sắc xung quanh, chỉ còn lại màu tím đen nồng đậm kia.
Ánh sáng và nhiệt độ đan xen vào nhau, thành một mảnh, lại mang theo một loại cảm giác âm lãnh khiến lòng người sợ hãi không thôi, có cảm giác như cả không gian cũng bị mảnh hào quang kia vặn vẹo, tản ra từng chuỗi gợn sóng mơ hồ.
Sau khi ánh mặt trời màu tím đen nọ dâng lên, trên người Lý Thủy Đạo cũng tản ra một loại uy áp khủng bố khó có thể diễn tả bằng lời. Luồng uy áp kia giống như thực chất, trực tiếp ép cho bầu không khí xung quanh phải ngưng đọng lại.
Dưới ảnh hưởng đến từ luồng uy áp khủng bố này, vô số cỏ cây trên hòn đảo đều nhao nhao cúi đầu, giống như đang thần phục uy nghiêm của vị cường giả kia.
Tử Nhật Viêm Dương!
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Lý Thủy Đạo sẽ đánh ra một chiêu này, thậm chí còn vô tình phá hủy toàn bộ chín hòn đảo kia, khiến cho Hư cảnh này hoàn toàn bị phá thành mảnh nhỏ, người nọ mới có thể hiện thân, nhưng Thượng Quan Văn Bân thì khác.
Gã vốn là Vân Hải Mệnh Sư, tinh thông mệnh lý, lại rất thức thời, còn biết chấp nhận số mệnh.
Khi phải đối mặt với vận mệnh tuyệt đối không thể phản kháng, gã sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lấy đầu chạm đất, tham sống sợ chết.
Không biết người bày ra cục diện đã trở thành chúa tể vận mệnh, đã sớm mài đao soàn soạt, chờ đợi quá trình thu hoạch cuối cùng.
Sau khi vang mặt trời màu tím đen nọ hoàn toàn dâng lên, mảnh sương mù màu trắng vốn lượn lờ xung quanh chín hòn đảo cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
Được thứ ánh sáng này chiếu rọi, thân hình Thượng Quan Văn Bân dần dần hiện ra. Sắc mặt gã trắng bệch, trong mắt tràn đầy bất lực và tuyệt vọng.
Gã nhìn Lý Thủy Đạo, cay đắng nói: "Thu thần thông của ngươi lại đi, ta sẽ chuyển hóa bản thân thành dị thú, mặc cho ngươi xử trí."
Vầng mặt trời màu tím đen kia chậm rãi tiêu tán sau lưng Lý Thủy Đạo, trên mặt hắn toát lên một loại cảm giác dịu dàng chưa từng có từ trước đến nay, phảng phất như hắn chính là người bạn tốt nhất của Thượng Quan Văn Bân vậy: "Ngươi cứ yên tâm, Lý Thủy Đạo ta nói được thì làm được. Chỉ cân ngươi giao Hư cảnh ra, ta tuyệt đối sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi. Mặt khác, bảo vật mà ngươi cần trong Hư cảnh này, đều có thể mang đi."
Thượng Quan Văn Bân nhìn Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia quang mang trí tuệ, là trí tuệ! Tựa như cao tăng, tựa như Phật Đà, không một chút lỗ mãng, càng không có máu tanh, chỉ có điềm đạm như một dòng suối trong: "Ta sẽ không mang đi bất cứ thứ gì. Nhưng ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng."
Lý Thủy Đạo hơi hơi gật đầu: "Ngươi nói đi."
Thượng Quan Văn Ban hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm: "Sau khi ngươi thu Hư cảnh của ta, tu vi của ta sẽ rớt xuống nhị giai. Ta hy vọng ngươi có thể mang ta tới Thượng giới, không cần biết là Tiên giới hay Ma giới đều được. Sau khi tới Thượng giới, ngươi lại thả ta rời đi."
Lý Thủy Đạo không chút do dự, đã gật đầu đồng ý: "Ta đồng ý với ngươi, chuyện này ta nhất định sẽ làm được."
Thượng Quan Văn Bân không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng lấy một khối tinh thạch trong suốt óng ánh từ trong lòng ra. Khối tinh thạch này tản ra một mảnh quang mang nhàn nhạt, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa một nguồn sinh mệnh lực vô tận.
Nó chính là Linh Phách Hồn Tinh, điểm mấu chốt để Thượng Quan Văn Bân hóa thân thành dị thú.