Chương 1090: Cái Chết Của Lưu Quản Sự!
Chương 1090: Cái Chết Của Lưu Quản Sự!Chương 1090: Cái Chết Của Lưu Quản Sự!
Chương 1090: Cái Chết Của Lưu Quản Sự!
"A——" Một tiếng la đây hoảng sợ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lưu quản sự đã cắm đầu vào trong hầm cầu. Chỉ trong nháy mắt, thứ chất lỏng dơ bẩn kia lập tức bao phủ lấy gã. Gã giãy giụa muốn đứng lên, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích được, tựa như đang bị một luồng lực lượng vô hình nào đó gắt gao trói buộc.
Gã mở miệng muốn kêu cứu, lại bị thứ vật chất ô uế trong hầm cầu rót thẳng vào trong miệng, sặc đến ho khan liên tục.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã chuyển thành tái nhợt, trong mắt Lưu quản sự toát lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng cùng cực. Gã liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi thứ cảm giác trói buộc trí mạng này, nhưng hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.
Lưu quản sự cứ như vậy mà bị sặc chết trong đống vật chất ô uế kia.
Với tu vi hiện giờ của Lý Thủy Đạo, muốn lặng yên không một tiếng động mài chết một người, đúng là không cần tốn quá nhiều sức lực, nhưng ngay cả khi mục tiêu đáng chết chỉ là một kẻ phàm nhân, hắn cũng phải hành sự cẩn thận. ...
Chuyện Lưu quản sự trượt chân ngã xuống hố phân bị sặc chết, khiến toàn bộ Giả phủ từ trên xuống dưới đều sôi trào, chuyện xui xẻo như vậy đã làm tất cả mọi người cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Bầu không khí trong đại sảnh Giả phủ nặng nề vô cùng.
Lão gia Giả phủ là Giả Tổ Thụy đang ngồi trên ghế chủ vị, hàng chân mày khẽ, vẻ mặt tràn ngập u sầu. Bên cạnh ông ta, mấy tên gia phó đều cúi thấp đâu, không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ chọc giận lão gia. Toàn bộ Giả phủ từ trên xuống dưới đều rơi vào một mảnh bối rối bởi vì cái chết ngoài ý muốn của Lưu quản sự.
Đúng vào lúc này, một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng phá vỡ sự yên lặng trong đại sảnh. Lý Uyển Nhi dẫn theo nha hoàn Tiểu Thúy của nàng đi đến. Lý Uyển Nhi mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tà váy nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước chân của nàng, tựa như một đóa hoa sen nở rộ. Trên mặt nàng mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại kiên định mà sáng ngời.
Giả Tổ Thụy thấy Lý Uyển Nhi tiến vào, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ. Ông ta vội vàng đứng dậy, đi lên nghênh đón: 'Uyển Nhi cô nương, cô nương đã đến."
Lý Uyển Nhi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Giả bá bá, ta nghe nói trong phủ xảy ra một số chuyện, nên đến đây xem thử."
Giả Tổ Thụy thở dài, nói: "Đúng vậy, Lưu quản sự đột nhiên qua đời, người làm trong phủ lập tức trở nên eo hẹp. Ta đang vì chuyện này mà phát sầu đây."
Lý Uyển Nhi trâm mặc một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Giả bá bá, ta có một đề nghị, hay là ngài cứ để nha hoàn Tiểu Thúy của ta tạm thời quản lý việc vặt trong phòng bếp đi. Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng thông minh tài giỏi, nhất định có thể đảm nhiệm được."
Giả Tổ Thụy nghe thấy đề nghị của Lý Uyển Nhi, lại khẽ cau mày. Ông ta nhìn Lý Uyển Nhi một cái thật sâu, có chút chần chờ nói: "Uyển Nhi cô nương, bên cạnh cô nương cũng cần có người chăm sóc. Nếu cô nương phái Tiểu Thúy đi quản lý sự vụ trong phủ, chẳng phải là bên cạnh cô nhương không có người chăm sóc hay sao?"
Lúc này, nha hoàn Tiểu Thúy đứng dậy, nàng ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão gia, ngài cứ yên tâm đi. Ta chẳng những có thể chăm sóc tốt cho tiểu thư, còn có thể quản tốt sự vụ trong phòng bếp. Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực, không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Giả Tổ Thụy hơi dừng lại, rồi lập tức khen ngợi nói: "Ha ha, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Đã như vậy, thì cứ để Tiểu Thúy thử xem."
Lý Uyển Nhi nghe được lời này, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười vui mừng: "Tiểu Thúy, ngươi nhất định phải làm cho thật tốt, không được phụ sự kỳ vọng của Giả bá bá."
Tiểu Thúy trịnh trọng gật đầu: "Lão gia, tiểu thư, Tiểu Thúy nhất định sẽ cố gắng, không phụ sự ủy thác của hai người."
Giả Tổ Thụy than nhẹ một tiếng, lập tức chuyển hướng đề tài, trong giọng nói mang theo vài phần trịnh trọng: "Uyển Nhi cô nương, Phú Xương huynh gặp bất hạnh như vậy, làm người ta quá mức đau lòng. Không biết khi nào nhị thúc của ngươi mới trở về? Nếu như hắn biết được việc này, tất sẽ tức giận."
Lý Uyển Nhi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia ưu thương, nàng khe khẽ thở dài, nói: "Nhị thúc thuở nhỏ đã có linh căn, thiên phú dị bẩm. Hai mươi năm trước, người được Thiên Nguyên biệt viện chọn trúng, từ đó về sau liên bước lên con đường tu tiên. Người luôn khắc khổ tu hành, mười năm cũng khó trở về gia môn một lần. Chúng ta tuy là thân nhân của người, nhưng cũng biết người tu hành không dễ, không dám quấy rây quá nhiều. Hôm nay, dù tu vi của người cao hơn nữa, Lý gia chúng ta cũng không dám tới nương tựa vào.”
Giả Tổ Thụy nhíu mày, nói: 'Uyển Nhi cô nương, tuy tình huống có chút phức tạp như vậy thật, nhưng nói gì thì nói đối phương cũng là thân thích với ngươi, sao có thể nói là không dám tới nương tựa vào chứ? Nhị thúc của ngươi chính là người tu tiên, thân phận tôn quý. Chỉ can ngoại nhân biết Lý gia xuất hiện một nhân vật như vậy, thì ai dám không kính sợ ba phần?"
Lý Uyển Nhi cười khổ một tiếng, nói: "Đúng là ở quê hương Thanh Mộc trấn của ta, ai ai cũng kính Lý gia ba phần. Nhưng ở Liễu Mộc thành này, phụ thân ta lại bị người ta giết chết ngay trên đường phố, căn bản là không có ai coi nhị thúc ta ra gì rồi."
Giả Tổ Thụy nghe vậy, lại khẽ thở dài nói: "Uyển Nhi cô nương, ngươi đừng quá khổ sở. Dù sao, nhị thúc của ngươi cũng là tu tiên giả, tin tưởng hắn nhất định sẽ trở về báo thù rửa hận cho Phú Xương huynh."
Lúc này, nhi tử của Giả Tổ Thụy là Giả Nhất Lâm cũng mở miệng an ủi: 'Uyển Nhi cô nương, muội cứ yên tâm đi. Phụ thân ta nói đúng đấy, nhị thúc nhất định sẽ trở lại."
Lý Uyển Nhi gật gật đầu, vẻ mặt có chút cô đơn.
Trong mắt Giả Nhất Lâm hiện lên một tia dị sắc, gã lại chớp lấy thời cơ nói: "Uyển Nhi cô nương, hiện giờ muội đang cơ khổ không nơi nương tựa, không bằng cứ gả cho ta đi. Ta sẽ chăm sóc muội thật tốt, không để muội phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa."