Chương 1092: Lý Xương Thịnh!
Chương 1092: Lý Xương Thịnh!Chương 1092: Lý Xương Thịnh!
Chương 1092: Lý Xương Thịnh!
Lý Thủy Đạo tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xuất thủ, sẽ không để thân phận của mình bị bại lộ dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng nếu hành động của hắn cực kỳ bí mật, lặng yên không một tiếng động, nó cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Ví dụ như chuyện Lưu quản sự rơi xuống hố phân kia chẳng hạn.
Tiềm long vật dụng! (Con rồng ẩn mình không động)
Cũng không có nghĩa là phải chịu uất ức.
Trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, Giả Nhất Lâm ngồi một mình bên cạnh bàn, trước mặt có bày một bình nước trà đã nguội. Đột nhiên gã đưa mắt nhìn vào phần vòi cong vểnh lên của ấm trà kia, dù chỉ nhìn phần vòi ấm nho nhỏ này thôi, cũng khiến gã lộ vẻ thống khổ vô cùng.
Giả Nhất Lâm cầm ấm trà lên, trực tiếp cho cái vòi của ấm trà vào trong miệng mình.
Ừng ực ừng ực ừng ực... Uống sảng khoái một phen, một bình nước trà đã nguội trực tiếp bị gã trút hết vào trong bụng.
Một tên hạ nhân cẩn thận đi đến, cái đầu cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tơ máu của Giả Nhất Lâm.
"Đám đại phu trong thành đều không được, bọn họ thực sự không trị được căn bệnh của ta." Giọng nói khàn khàn mà trâm thấp của Giả Nhất Lâm vang lên, nghe như rít ra từ trong kẽ răng.
Tên hạ nhân kia cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Chủ nhân, chỉ cần ngài ăn nhiều cẩu kỷ một chút, lại ngậm chút nhân sâm, cố gắng giữ gìn thân thể, thì chứng bệnh này sẽ tự nhiên khỏi mà không cần chữa trị.
Giả Nhất Lâm nghe vậy, hai mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào tên hạ nhân kia: "Ngươi có biết ta bị bệnh gì hay không?”
Tên hạ nhân sợ tới mức toàn thân run lên, gã lắp bắp đáp: "Ta... Ta không biết."
Giả Nhất Lâm khẽ cười lạnh một tiếng, đột nhiên gã lật tay lấy ra một thanh trường đao sắc bén. Dưới ánh đèn mờ ảo, hàn quang lóe sáng trên lưỡi đao kia có vẻ vô cùng chói mắt.
"Ngươi và lão già kia giống nhau đều là những thứ không thức thời." Giọng nói của Giả Nhất Lâm lạnh như băng mà quyết tuyệt, đột nhiên gã đâm một đao vào bụng của tên hạ nhân nọ.
Tên hạ nhân kia hét thảm một tiếng, hai mắt trợn trắng, đã trực tiếp mất mạng rồi. ...
Trong đêm tối thâm trầm, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên bức mành bằng lụa mỏng chốn khuê phòng.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí áp lực mà khẩn trương.
Giả Nhất Lâm ngồi ở bên giường, đối mặt với Lý Uyển Nhi, ánh mắt tràn đây phức tạp. Gã nhẹ giọng nói với Lý Uyển Nhi: "Uyển Nhi, ta không thể làm được chuyện đó, nhưng vẫn có thể trợ giúp nàng mang thai. Nàng cứ yên tâm, chỉ cần nàng không nói ra, thì sẽ không có ai biết được chuyện này."
Lý Uyển Nhi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và hoang mang. Nàng nhìn Giả Nhất Lâm, bờ môi khẽ nhếch, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chỉ yên lặng cúi đầu.
Giả Nhất Lâm đứng dậy, đẩy cửa phòng ra. Ngoài cửa có một nam tử với dáng người khôi ngô đang đứng. Hắn chính là người câm A Phúc. Trên mặt A Phúc luôn mang theo nụ cười thật thà, có vẻ vô cùng chất phác.
Giả Nhất Lâm liếc nhìn A Phúc, trong lòng âm thầm hài lòng. A Phúc là một người câm, hắn không thể nói chuyện, bởi vậy cũng sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.
Giả Nhất Lâm quay người lại, nói với Lý Uyển Nhi: "Uyển Nhi, nàng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát là ổn rồi." Trong thanh âm của gã để lộ ra một tia quyết đoán không cho phép nghi ngờ.
Tuy trong lòng Lý Uyển Nhi tràn ngập bất an, nhưng vẫn thuận theo mà nhắm mắt lại. Nàng cảm thấy bàn tay Giả Nhất Lâm nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, sau đó một chuỗi những tiếng động rất nhỏ truyền đến.
"A Phúc! Ngươi mau tới đây." Giọng nói của Giả Nhất Lâm vang lên trong phòng.
A Phúc bị câm nghe tiếng đi vào, trên mặt hắn còn mang theo một tia mê mang và mở mịt. Giả Nhất Lâm ra hiệu cho hắn tới gần bên giường, sau đó thấp giọng nói với hắn một điều gì đó.
Tuy A Phúc không thể nói chuyện được, nhưng trong ánh mắt của gã lại toát lên một mảnh cảm xúc phức tạp. Hắn nhìn Giả Nhất Lâm, lại nhìn Lý Uyển Nhi, cuối cùng cũng gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu được ý đồ của Giả Nhất Lâm.
Chuyện kế tiếp, tuy Lý Uyển Nhi vẫn luôn nhắm mắt lại, nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm nhận được từng động tác và âm thanh rất nhỏ bên cạnh mình. Trong lòng nàng tràn ngập mâu thuẫn và giãy giụa, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn trầm mặc và nghe theo.
Trong đêm tối này, một bí mật không muốn người khác biết đang yên lặng phát sinh tại khuê phòng.
Lại qua hai tháng, cái bụng của Lý Uyển Nhi đã hơi nhô lên, trên mặt nàng tràn đầy ánh hào quang của mẫu tính, mỗi một động tác rất nhỏ đều để lộ ra cảm giác chờ mong và vui sướng đối với tương lai.
Rốt cục Giả Nhất Lâm cũng được trở thành phụ thân như ý nguyện, rốt cục gã cũng có thể ngẩng đầu lên ở trước mặt phụ thân nhà mình. Chỉ cần gã và Lý Uyển Nhi không nói, thì không ai có thể biết được bí mật này.
Về phần A Phúc, hắn cũng chỉ là một người câm, chỉ là công cụ giúp gã làm việc mà thôi!
Tin tức Lý Uyển Nhi mang thai làm cho cả Giả phủ đều đắm chìm trong vui sướng.
Mà cùng lúc đó, Giả phủ lại nghênh đón một chuyện vui càng lớn hơn. Đó là nhị thúc Lý Xương Thịnh của Lý Uyển Nhi, sau khi nhận được thư của cháu gái mình, đã vượt qua ngàn núi vạn sông, phi độn mà đến.
Khi bóng dáng của Lý Xương Thịnh xuất hiện trước cửa Giả phủ, cả đám người của Giả phủ từ trên xuống dưới đều chấn động.
Chỉ thấy ông ta mặc một bộ áo xanh bồng bềnh, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, điềm mấu chốt nhất là mũi chân của ông ta vốn không hề chạm đất.
Ông ta có thể bay lơ lửng giữa không trung, điều này đã cho thấy, ông ta chính là một vị thượng tu Trúc Cơ kỳ.
Lão gia của Giả phủ là Giả Tổ Thụy đích thân ra tận cửa nghênh đón, ông ta nhìn Lý Xương Thịnh, trong mắt tràn đầy kính ý và hâm mộ: "Lý huynh tu vi thông thiên, đúng là làm cho người ta kính nể, mau mau mời vào!"