Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Biến Thành Như Vậy?

Chương 1107: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Biến Thành Như Vậy? Chương 1107: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Biến Thành Như Vậy?Chương 1107: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Biến Thành Như Vậy?

Chương 1107: Tại Sao Mọi Chuyện Lại Biến Thành Như Vậy?

Các tu sĩ lục tục tiến vào Càn Khôn Linh Vực, sau đó tốp năm tốp ba, chia nhau ngồi trên những khu đất trống này. Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc trầm tư hoặc nói chuyện với nhau, mỗi người đều đang dùng phương thức của mình, để chuẩn bị nghênh đón cho hồi khiêu chiến kế tiếp.

Lý Xương Thịnh dẫn theo A Phúc bị câm, xuyên qua rừng cây, tìm được một góc tương đối vắng vẻ.

"A Phúc, ngươi đứng chung một chỗ với vi sư." Lý Xương Thịnh nhẹ giọng nói.

A Phúc gật đầu, không nói năng gì, chỉ yên lặng đi đến bên người Lý Xương Thịnh, khoanh chân ngồi xuống.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào bên trong Càn Khôn Linh Vực. Khi nhân số đạt tới bốn - năm trăm người, đã không còn tu sĩ tiến vào nữa.

Lại qua hơn một canh giờ...

Đột nhiên, một đạo linh quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào người ba tu sĩ. Ba tu sĩ nọ lập tức bị quang mang kia bao phủ, bóng người dần dần biến mất trong quang mang.

Hiển nhiên là bọn họ bị truyền tống rời đi, tới Âm Sơn giới rồi.

Thời gian kế tiếp, luông linh quang tương tự như vậy không ngừng lóe lên, mỗi lần nó lóe lên đều có vài tên tu sĩ đồng thời biến mất.

A Phúc và Lý Xương Thịnh lắng lặng chờ đợi, qua chừng ba canh giờ, rốt cục một đạo linh quang giáng từ trên trời xuống, cũng chiếu lên người Lý Xương Thịnh và A Phúc bị câm. Bóng dáng hai người dần dần trở nên mơ hồ trong hào quang, cuối cùng là biến mất tại chỗ.

Khi bọn họ mở mắt ra lần nữa, cả hai đã ở trong một thế giới âm u rồi. Nơi này chính là Âm Sơn giới, ẩm ướt và âm u.

Hai người đang ở bên trong một khe núi, có một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ mặc hoa phục cầm bình ngọc trong tay, đang đứng cách hai người không xa.

Sau khi thả hai người ra khỏi Càn Khôn Linh Vực, đối phương lặng yên thi triển viễn độn, độn quang cực kỳ bí ẩn, vô thanh vô tức.

Lý Xương Thịnh đưa mắt nhìn vị cao thủ Hóa Thần kỳ kia lặng lẽ rời đi, đây chính là thời điểm ông ta nên thực hành kế hoạch kial Ông ta nhanh chóng lấy một thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật ra, nhìn quanh bốn phía, sau đó tìm một địa phương thích hợp, bắt đầu đào móc.

Rất nhanh, một cái sơn động ẩn nấp đã xuất hiện ngay trước mắt.

"A Phúc, mau vào trong động." Lý Xương Thịnh thấp giọng thúc giục.

A Phúc bị câm yên lặng gật gật đầu, cũng thuận theo lời nói của đối phương mà đi vào bên trong sơn động.

Ngay sau đó, Lý Xương Thịnh cũng tiến vào sơn động, lợi dụng đám cỏ dại xung quanh để xảo diệu che giấu cái cửa động kia.

Làm xong tất cả, Lý Xương Thịnh lại lấy một tấm phù triện từ trong ngực ra, ông ta ra tay như điện, trực tiếp dán tấm phù triện này lên trán A Phúc.

'A Phúc, đừng trách vi sư, đây chính là tiên đạo!" Thanh âm Lý Xương Thịnh có chút run rẩy, trong mắt lóe lên một tia tàn nhãn. Đúng vào lúc này, đột nhiên A Phúc để lộ ra một nụ cười quỷ di.

A ——" Trong cổ họng Lý Xương Thịnh phát ra một tiếng kêu đầy thê lương thảm thiết. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt ông ta đã biến thành trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán, làm ướt mặt đất dưới thân.

Có cảm giác thân thể của ông ta đang bị một ngọn lửa vô hình bao vây lấy, lục phủ ngũ tạng nóng bỏng như bị hỏa thiêu, đau đớn không chịu nổi. Ông ta muốn giấy giụa, muốn thoát khỏi ngọn lửa kinh khủng này, nhưng luồng lực lượng kia lại giống như một ngọn núi lớn vô hình, ép ông ta tới không thở nổi.

Ông ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt đầy vẻ khó tin, không thể tin nổi vào mắt mình.

Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ là Ảnh Ma? Nhanh như vậy chúng đã tìm tới cửa rồi sao?

Không thểi

A Phúc nhẹ nhàng gỡ món pháp khí trên trán xuống, chỉ trong nháy mắt, khi tấm phù lục kia bị giật xuống, nó đã tự động bốc cháy lên, phát ra một mảnh quang mang yếu ớt.

"Để ta xem, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?" A Phúc cười lạnh nói.

Đấn tận lúc này, Lý Xương Thịnh mới phục hồi lại tinh thần, thì ra kẻ đánh lén ông ta vốn không phải là Ma tộc, mà là người câm trước mắt. Tên đồ đệ vẫn luôn biểu hiện ra bộ dáng thành thật chất phác trong mắt ông ta, lại là một con quái vật đáng sợ một mực ẩn giấu trong vực sâu.

Đáng tiếc, hết thảy đã muộn.

A Phúc vươn tay, năm ngón tay trực tiếp biến thành trảo, đặt lên trán Lý Xương Thịnh. Lý Xương Thịnh chỉ cảm thấy một luồng thần niệm vô cùng cường đại, dũng mãnh tiến vào Nê Hoàn cung của mình, ý thức của ông ta bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể của ông ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, hai mắt trợn trừng, phảng phất như đang trải qua một cơn ác mộng đáng sợ.

Ông ta cảm nhận được mỗi một ý niệm trong đầu mình đều bị luồng thần niệm cường đại kia nghiền nát, khiến cho ký ức của bản thân bị đối phương vô tình đọc hết đi.

Sưu hồn!

Đến đây, Lý Xương Thịnh cũng ý thức được kết cục của mình. Ông ta bị lòng tham che mờ tâm trí, đã đánh mất khả năng phán đoán bình thường, để rồi giờ phút này, tư thế của ông ta y như một con côn trùng đáng thương, xụi lơ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Trong đôi mắt đờ đẫn của ông ta chỉ phản chiếu duy nhất một nụ cười lạnh lùng mà trào phúng của A Phúc.

Có cảm giác như hắn chính là Tử Thần đang cười nhạo ông ta vô năng.

Rất nhanh, tin tức sưu hồn được đã giải đáp cho mọi nghi hoặc trong đầu Lý Thủy Đạo.

Lý Xương Thịnh này không đoạt xá ở Tiên giới, là bởi vì một tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô duyên vô cớ chết đi, nhất định sẽ dẫn đám tu sĩ Chấp Pháp đường của Thiên Nguyên phái đi tới, nếu vận khí không tốt, thì chuyện ông ta đoạt xá Thiên linh căn sẽ bại lộ.

Mà đoạt xá vốn là một tội ác tày trời ở Tiên giới, một khi sự thật bị điều tra ra, kẻ phạm tội sẽ bị xử cực hình.

Tiên giới là một nơi rất coi trọng đạo đức, chính nghĩa, từ bi. Không người nào dám ngang nhiên cưỡng lại. Chí ít là ở mặt ngoài, bọn họ đều duy trì bầu không khí hài hòa giả dối kia, thậm chí càng là những kẻ âm hiểm giả dối, càng hay ra vẻ đạo mạo.
Bình Luận (0)
Comment