Vừa giao thủ song phương đã triển lộ công phu sở trường.
Đối mặt với Cáp Mô Ngạnh Khí Công của Lý Thủy Đạo, Ô Nhật Căn chẳng những không giận ngược lại còn tỏ ra vui mừng, chỉ nghe gã cười điên cuồng nói: "Cáp Mô Ngạnh Khí Công! Ha ha ha ha... hóa ra đồng tham của ngươi là thiềm thừ, thật tốt quá, ngũ hành thủy sinh mộc, hôm nay đúng là đại vận của Ô Nhật Căn ta rồi."
Liêu Âm Thối!
Ô Nhật Căn còn chưa nói hết câu đã đá thẳng một cước xuống hạ thân của Lý Thủy Đạo, nhưng có vẻ như Lý Thủy Đạo đã sớm chờ một chiêu này của gã, bởi vậy hắn đã nhanh như cắt túm được ống quần của đối phương.
Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ ra nụ cười dữ tợn, còn Ô Nhật Căn lộ vẻ mặt kinh hoảng.
Xíat!
Ô Nhật Căn dùng chỉ nhận [1] cắt bỏ ống quần.
[1] : theo hình minh họa trên mạng thì 指刃 – là con dao gắn trong nhẫn đeo tay.
Một tiếng "Phốc xuy" vang lên, Lý Thủy Đạo chỉ kéo được nửa cái ống quần, còn chiêu cắt quần bảo mệnh của Ô Nhật Căn đã thành công, gã cũng tránh thoát được một kiếp.
Ô Nhật Căn vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lập tức đơn giản mà nhanh chóng lui về phía sau, trực tiếp giật xuống nửa đoạn ống quần còn lại của mình, tránh để nó làm ảnh hưởng tới hành động.
Chỉ thấy nửa người trên gã mặc bộ hắc y khoan bào, nửa người dưới lại để lộ ra cẳng chân trần, hung hăng giết tới.
Lý Thủy Đạo ỷ vào toàn thân mình cứng rắn, đối diện với thế công của địch vẫn hùng hồn không sợ, ngược lại mãnh liệt đè ép đi lên.
Trong nháy mắt khi hai người bọn họ va chạm vào nhau, Ô Nhật Căn dứt khoát nâng tay đánh ra một chưởng.
Phi Ngô Tại Thiên!
Năm đó, Lý Thiên Lương cũng từng dùng qua một chiêu này.
Chỉ thấy một con rết màu đen có kích cỡ bằng cả cánh tay, trực tiếp xuất hiện rồi lao thẳng vào mặt Lý Thủy Đạo.
Gọng kìm trong miệng con rết công kích thẳng vào huyệt Bách Hội, huyệt Khúc Trì, thậm chí là rất nhiều đại huyệt khác trên đầu, giống như trực tiếp vây quanh phần cổ của Lý Thủy Đạo.
Nhưng chờ tới khi Lý Thủy Đạo vươn tay bắt lấy, con rết kia lại linh hoạt chui vào bên trong bộ y bào rộng lớn của hắn.
Đúng là từ trước đến sau, không thể lo toan mọi mặt!
Thấy Lý Thủy Đạo cúi đầu đi bắt con rết trên người, Ô Nhật Căn nhanh như cắt chớp lấy thời cơ, thi triển đại chiêu.
Mãnh Hổ Thâu Đào!
Một chiêu này vốn được gã vận sức từ trước, chỉ chờ phát động, lại thêm lúc này, gã dứt khoát dùng đồng tham của chính mình tới phân tán sự chú ý của Lý Thủy Đạo, cuối cùng cũng thành công thi triển.
Nhưng đáng tiếc, chẳng trộm được cái gì...
Ô Nhật Căn chưa từ bỏ ý định, lại sờ tới sờ lui một hồi, gương mặt có chút ngây ngốc vì bản thân không chạm tới quả đào lẽ ra phải ở nơi đó.
Rõ ràng vấn đề ở đây không phải quả đào nọ quá nhỏ, giống như đối phương không có thì đúng hơn...
Ngay tại thời điểm Ô Nhật Căn còn đang ngây người, gã chợt phát hiện mái tóc trên đầu bị túm lấy.
Cùng lúc đó, Lý Thủy Đạo nở nụ cười dữ tợn nhìn gã.
Da đầu run lên!
Sinh tử chỉ trong một chớp mắt.
Lý Thủy Đạo hung hăng kéo mái tóc trên tay một cái, sau đó, dùng cả hai bàn tay ấn thẳng xuống đầu Ô Nhật Căn. Cứ như vậy, phần eo của gã bị kiềm chế, căn bản không thể động đậy được, chỉ có thể khổ sở giữ nguyên tư thế nọ…
Ai kêu ngươi tới trộm đào, có tên kẻ trộm nào không phải trả giá thật đắt?
Lúc này, ngay cả cơ hội cắt đứt mái tóc của mình, Ô Nhật Căn cũng không có, gã chỉ có thể điên cuồng dùng hai bộ móng vuốt sắc bén của mình tới điên cuồng công kích đại huyệt trên nửa người dưới của Lý Thủy Đạo, hi vọng có thể phá đi tráo môn của hắn, từ đó chuyển bại thành thắng.
Chỉ nghe thấy những tiếng vang “Đinh đinh đang đang” giòn tan, phát ra khi bộ móng vuốt kia va chạm vào người Lý Thủy Đạo, nhưng đương nhiên, chúng hoàn toàn không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Đúng vào lúc này, Lý Thủy Đạo trực tiếp dùng đầu gối tấn công.
Đầu gối của hắn đập thẳng vào mặt Ô Nhật Căn, trong khi hai tay hắn hung hăng ấn đầu gã xuống.
Bành!
Âm thanh va chạm nặng nề truyến đến, khiến cho nhóm tu sĩ Lễ đường đang xem cuộc chiến đều không nhịn được mà ghé mắt nhìn ngang.
Ngay trong nháy mắt đòn công kích nọ đánh ra, cánh tay vốn đang vùng vẫy nhanh đến xuất hiện tàn ảnh của Ô Nhật Căn lập tức rũ xuống, không còn khí lực.
Sợ Ô Nhật Căn còn chưa chết hẳn, Lý Thủy Đạo lại liên tục lên gối thêm hai lần nữa, mỗi một lần đều có thể rõ ràng nghe được âm thanh đầu lâu vỡ vụn.
Tới khi lật ngược lại, gương mặt Ô Nhật Căn đã lõm xuống như một cái ao.
Lúc này... Hẳn là gã đã chết thật rồi.
Lý Thủy Đạo giết chết Ô Nhật Căn, nhưng trong tay áo hắn vẫn còn một con rết thật lớn đang không ngừng đi động.
Hắn trực tiếp nắm lấy tay áo, vừa vặn kiềm chế con bách túc ngô công này, rồi không chút hoang mang kéo nó ra khỏi cổ tay áo của mình.
Con rết nọ vẫn hung hăng vô cùng, vẫn không ngừng phản kháng, nó lại ương ngạnh quấn quanh cánh tay của Lý Thủy Đạo, dùng chân dùng kìm của mình công kích hắn.
Đáng tiếc, toàn bộ đều là phí công, ngay cả làn da cũng không phá được, càng đừng nói đến chuyện phóng độc.
"Đồng tham của ngươi đã chết, nếu ngươi nghe lời, ta sẽ đổi một tên khác cho ngươi tiếp tục bước lên đại đạo, nếu không..." Lý Thủy Đạo còn chưa nói xong, con rết nọ đã phun độc dịch ở phần đuôi vào trong miệng hắn.
Phi!
Lý Thủy Đạo lập tức phun độc dịch trong miệng ra ngoài, sau đó không chút do dự đè con rết nọ xuống, dùng sức quật thẳng nó xuống đất.
Một tiếng nổ ầm vang, máu đen vương vãi khắp nơi, đầu con rết đã bị ném tới nát nhừ, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, hai tay lại dùng sức xé toạc thân thể nó, trực tiếp kéo con rết to bằng cánh tay người thành hai đoạn.
Đúng như câu nói “Con trùng trăm chân, chết còn không ngã”, rõ ràng con rết nọ đã bị xé thành hai nửa từ trên xuống dưới, nhưng vẫn còn nằm dưới đất kịch liệt giãy giụa.
Lý Thủy Đạo không chút hoang mang, lập tức kéo cổ tay áo, bích ngọc thiềm thừ vừa rồi vẫn một mực trốn trong túi cổ, nhanh chóng chui ra.
Một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay khẩn cấp bay ra ngoài. Trong thời gian tiếp đất, thân hình nó đột nhiên bành trướng, trở thành một con kim cương thiềm màu vàng nâu thật lớn.