Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1185 - Chương 1185: Hãy Bỏ Xuống Đồ Đao, Một Lòng Hướng Thiện Đii

Chương 1185: Hãy Bỏ Xuống Đồ Đao, Một Lòng Hướng Thiện ĐiI Chương 1185: Hãy Bỏ Xuống Đồ Đao, Một Lòng Hướng Thiện ĐiIChương 1185: Hãy Bỏ Xuống Đồ Đao, Một Lòng Hướng Thiện ĐiI

Chương 1185: Hãy Bỏ Xuống Đồ Đao, Một Lòng Hướng Thiện Đi!

"Các ngươi là ai?" Nữ tu Lạc Ninh Băng cảnh giác hỏi, trong ánh mắt của nàng để lộ ra sự bất an.

Nam tử kia mỉm cười, nói: "Chúng ta là tu sĩ của Minh Đăng Tự. Ta tên Thủy Đạo, ba vị này là đồng môn Thanh Minh, Tử Yên, Mặc Thường của ta. Chẳng hay hai vị đạo hữu có việc gì?"

Nam tu Vân Vô Đại cắt ngang lời nói của Lạc Ninh Băng, gã chắp tay nói với Lý Thủy Đạo: "Chúng ta là tu sĩ của Vân Miểu Tiên Tộc, Vân Miểu Tiên Tộc là gia tộc tu tiên do ba thế gia vọng tộc lớn là Vân, Lạc và Phong tạo thành. Ta tên là Vân Vô Đại, nàng tên là Lạc Ninh Băng. Chúng ta đi ngang qua nơi này, thấy chư vị tu hành ở đây, trong lòng sinh ra tò mò, vì vậy mới hạ xuống hỏi."

Lý Thủy Đạo gật đầu, nói: "Hóa ra là đạo hữu của Vân Miểu Tiên Tộc, hạnh ngộ hạnh ngộ. Chúng ta tu hành ở đây đã được bảy - tám năm rồi, hôm nay có duyên gặp tiên hữu cũng cảm thấy vui mừng."

Vân Vô Đại nghe vậy, lại khẽ nhíu mày nói: "Nơi này chính là Huyết Ngac hải vực, nguy hiểm trùng trùng. Con Huyết Ngạc kia có ác ý cực độ đối với tu sĩ Nhân tộc, bốn vị đạo hữu phải đề phòng."

Lý Thủy Đạo nghe xong, trong lòng hơi động, hắn lộ vẻ cảm kích nói: "Đa tạ Vân đạo hữu nhắc nhở. Chẳng qua con linh quy này của chúng ta có chút đặc thù, nó có thể trợ giúp chúng ta che giấu khí tức, cho nên trên đường đi, chúng ta cũng không gặp phải nguy hiểm gì."

Vân Vô Đại và Lạc Ninh Băng nghe vậy, lúc này mới giật mình hiểu ra, cả hai lại càng thêm bội phục đám người Lý Thủy Đạo.

"Ninh Băng, chúng ta trở về đi thôi, bọn họ không phải người chúng ta muốn tìm." Vân Vô Đại nói với Lạc Ninh Băng.

Nét mặt Lạc Ninh Băng có chút nặng nề, nàng gật gật đầu. Sở dĩ đại tiểu thư hạ thuyền mây xuống độ cao như thế chính vì muốn nghênh đón người nọ. Bây giờ bọn họ nhận lầm người, phải lập tức thông báo cho thuyền mây bay lên cao để tránh gặp phải nguy hiểm.

Nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên trên mặt biển lại nổi lên từng cơn sóng lớn. Nương theo một tiếng rống giận rung trời, một con cá sấu với hình thể khổng lồ lập tức phóng từ trong biển lên tận trời, đớp lấy chiếc thuyên mây đang bay lơ lửng giữa không trung kia.

Trúng một đòn hung hãn từ hàm răng sắc nhọn của con cá sấu khổng lồ, chiếc thuyền mây kia lập tức vỡ thành hai mảnh, rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc kêu lên rồi rơi vào trong biển.

Vân Vô Đại và Lạc Ninh Băng đồng thời biến sắc, Lạc Ninh Băng kinh hoảng hô lên: "Hỏng rồi, đại tiểu thư còn ở trên thuyên!"

Âm ầm, ầm ầm...

Bên trong chiếc thuyền mây vừa bị cắn đứt đã phát sinh hai lần nổ mạnh, tiếng nổ vang khắp mặt biển, từng làn sóng xung kích mãnh liệt phun trào khiến rất nhiều tu sĩ thân tử đạo tiêu.

Mặt biển lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng kêu cứu của nhóm tu sĩ, tiếng hải yêu gâm gừ không ngừng vang lên, hết đợt này đến đợt khác.

Lý Thủy Đạo thấy vậy, lập tức chắp hai tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: "Ngã Phật từ bi, nguyện cho chư vị có thể siêu thoát."

Nói xong, thân hình hắn đã lóe lên, lập tức bay đến trước mặt con Huyết Ngạc cực lớn kia.

Hình thể của Huyết Ngạc khổng lồ như núi cao, khi ở trên đại dương, nó hoàn toàn có thể phiên giang đảo hải, dời núi lấp sông.

Bộ giáp da trên người nó có màu đỏ thâm như máu, tỏa ra khí tức hung sát làm người ta sợ hãi.

Tuy Lý Thủy Đạo có khí độ bất phàm, nhưng đứng trước con Huyết Ngạc có hình thể khổng lồ như vậy, thân thể hắn lại trở nên nhỏ bé vô cùng, giống như một con muỗi không hề đáng kể.

Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, cao giọng tuyên bố: "Huyết Ngạc thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Hãy bỏ xuống đồ đao, một lòng hướng thiện đi." Tuy giọng nói của hắn không lớn, nhưng dường như lại mang theo sức mạnh kinh người, có thể xuyên thấu tất cả, khiến cho nước biển chung quanh cũng am ầm chấn động theo.

Vân Vô Đại đứng ở một bên nhìn Lý Thủy Đạo với nét mặt tràn đầy kinh ngạc, gã thâm nghĩ: "Hắn điên rồi sao? Đây chính là đại yêu Huyết Ngạc ngũ giai, ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng không thể đánh bại nó trong biển rộng được."

Lạc Ninh Băng lo lắng kéo ống tay áo của Vân Vô Đại, khàn giọng quát: 'Lý đạo hữu, ngươi mau trở lại đi, nó chính là yêu vật, nghe không hiểu Phật pháp đâu."

Dường như Lý Thủy Đạo không hề nghe thấy lời khuyên can của bọn họ, hắn lại hít sâu một hơi, bắt đầu thi triển huyễn thuật.

Lại nói, từ khi Trân Châu phu nhân trở thành đồng tham của hắn, Lý Thủy Đạo đã tự nhiên nắm giữ được huyễn thuật rồi. Dưới tác dụng của huyễn thuật, thân hình Lý Thủy Đạo trở nên vô cùng to lớn, Phật quang quanh quẩn, muôn hình vạn trạng. Dường như bóng dáng của hắn đã hợp nhất cùng thiên địa, tỏa ra một loại khí tức nghiêm nghị làm người kính nể.

Huyết Ngạc bị huyễn thuật này quấy nhiễu, trong mắt nó hiện rõ sự mờ mit.

Lý Thủy Đạo nhân cơ hội này lại mở miệng khuyên nhủ: "Huyết Ngạc thí chủ, buông đồ đao xuống đi!"

Giọng nói của hắn tràn ngập từ bi và thiện ý, tựa như có thể xuyên thấu lớp vỏ ngoài hung thân của Huyết Ngạc, chạm đến chỗ mềm mại ẩn sâu bên trong nội tâm nó.

Nhưng nói gì thì nói, Huyết Ngạc cũng là một con hung thú nơi biển rộng, hung tính của nó há có thể dễ dàng bị hóa giải bởi hai câu nói nhẹ nhàng như vậy?

Chỉ thấy vẻ mê mang chợt lóe lên trong mắt nó, nhưng gần như lập tức, bản tính hung tàn đã trở lại. Nó trực tiếp mở cái miệng to như chậu máu ra, cắn về phía Lý Thủy Đạo.

Ài... khi đối phó với tồn tại cùng cấp bậc, huyễn thuật lại trở nên bất lực như thế đấy.

Thân hình Lý Thủy Đạo chỉ khẽ cử động đã tránh thoát được đòn công kích của Huyết Ngạc. Hắn khẽ cười lạnh một tiếng: "Vì sao thí chủ lại ngu muội vô tri như thế, nghe không hiểu Phật pháp ư?”

Nói xong, hắn lại vung tay tế ra chuỗi "Bồ Đề Châu”.

Dưới lực lượng chế ngự của U Quang Bồ Đề, một trăm lẻ tám viên Bồ Đề Châu lập tức hóa thành một tòa Phật Tháp chín tâng với kim quang lập loè tỏa sáng.

Phật tháp nguy nga sừng sững, kim quang tỏa ra bốn phía tựa như đang ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Bình Luận (0)
Comment