Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1187 - Chương 1187: Van Miểu Tiên Đảo!

Chương 1187: Van Miểu Tiên Đảo! Chương 1187: Van Miểu Tiên Đảo!Chương 1187: Van Miểu Tiên Đảo!

Chương 1187: Van Mieu Tiên Đảo!

Lý Thủy Đạo mỉm cười, xua tay nói: "Lạc tiểu thư quá lời rồi. Thân là tu sĩ Nhân tộc, trảm yêu trừ ma chính là bổn phận của chúng ta, không đáng nhắc đến."

Lúc này, ba vị nữ tử Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường cũng bay tới, các nàng một mực giữ im lặng đứng sau lưng Lý Thủy Đạo, coi hắn như người đứng đầu. Lạc Vũ Dao thấy vậy, lại chủ động mở miệng hỏi: "Không biết phải xưng hô với ba vị nữ Bồ Tát này như thế nào?”

Thanh Minh ôm quyền hành lễ với Lạc Vũ Dao: "Ban ni Thanh Minh, cùng hai vị sư muội Tử Yên, Mặc Thường đều là môn hạ của Minh Đăng TU:

Tử Yên và Mặc Thường cũng vội vàng tiến lên hành lễ, đôi mắt các nàng trong suốt, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Lạc Vũ Dao mỉm cười nói: "Ba vị nữ Bồ Tát đúng là nhân trung Long Phượng, Lý đại sư càng là đại năng Phật môn, không biết bốn vị tôn trưởng có thể theo ta tới làm khách tại Vân Miểu Tiên Đảo hay không? Để cho chúng ta làm tròn bổn phận của chủ nhà."

Đám người Thanh Minh nghe vậy, đều nhìn về phía Lý Thủy Đạo, rõ ràng là đang chờ mệnh lệnh của hắn.

Lý Thủy Đạo gật đầu mỉm cười: "Vậy đa tạ Lạc cô nương đã khoản đãi."...

Trên Vân Miểu Tiên Đảo, tiên vụ lượn lờ, lâu các đình đài đan xen chẳng chịt.

Lạc Vũ Dao dẫn Lý Thủy Đạo, Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường đi qua đoạn hành lang gấp khúc, thỉnh thoảng cũng lên tiếng giới thiệu về bản sắc phong tục của hòn đảo này.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đi đến phía trước một tòa đại điện rộng rãi, trên cửa điện có treo bảng hiệu "Vân Miểu Tiên Yến”, lộ ra vẻ trang trọng nghiêm túc.

Lạc Vũ Dao khẽ mở môi son, nói: "Bốn vị tôn trưởng, đây cũng là nơi chúng ta đã chuẩn bị yến hội cho chư vị, xin mời hãy đi theo ta."

Trong đại điện, tiên nhạc bồng bênh.

Ba dòng họ lớn của Vân Miểu Tiên Tộc —— Vân, Lạc, Phong tập hợp lại, cùng nhau tổ chức hoạt động lớn này.

Ca ca của Lạc Vũ Dao là Lạc Vân Hiên, vốn là người ngọc thụ lâm phong, mặc trên người một bộ thanh sam phiêu dật xuất trần. Ga nhẹ nhàng lắc chén rượu trong tay, ánh mắt không ngừng di chuyển bên trong đám người, để lộ ra phong thái thong dong từ tốn.

Gia chủ của Phong gia là Phong Thiên Nhai lại một bộ áo bào vàng, khí thế như hồng, đôi mắt sâu thảm như biển, tựa như đang cất giấu vô số chuyện xưa bên trong.

Khi đám người Lý Thủy Đạo đi vào đại điện, mọi người nhao nhao đứng dậy đón chào, tay áo bồng bênh, tiên tư yểu điệu.

Ngay sau đó, tiếng cười nói vui vẻ vang lên bên trong đại điện, vô cùng náo nhiệt.

Yến hội bắt đầu, rượu ngon món ngon được bày đầy bàn, mùi thơm lan tỏa khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trên chiếc khay ngọc có bày những món ăn quý lạ, rực rỡ muôn màu, mỗi một món ăn đều như ẩn chứa linh khí thiên địa, làm cho người ta say mê. Ba nhà Vân, Lạc, Phong lần lượt tiến lên kính trà, động tác của bọn họ vừa tao nhã vừa trang trọng, mỗi một giọt nước trà đều đặc sánh, trong veo, tựa như đang chất chứa niêm kính trọng sâu sắc của bọn họ đối với Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo cũng lần lượt đáp lễ từng người một, khiến cho bầu không khí bên trong yến hội có vẻ hài hòa vô cùng.

Khi tình cảm đạt đến trình độ thắm thiết thân quen, trong mắt Phong Thiên Nhai lóe lên một tia lệ quang mơ hồ, thanh âm nức nở nói: "Nghĩ đến nhi tử nhà mình phải chết thảm, tim lão hủ đau như đao cắt... Lý đại sư giết con Huyết Ngạc kia, chính là đã báo thù rửa hận cho nhi tử của ta, ngươi chính là ân nhân của tai"

Cùng với lời kể thâm tình của Phong Thiên Nhai, bầu không khí vốn đang vui vẻ náo nhiệt bên trong đại điện cũng chuyển thành nghiêm nghị.

Lý Thủy Đạo đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Thiên Nhai, chắp tay trước ngực, sau đó cúi người thật sâu. Giọng nói của hắn trầm thấp mà hữu lực, một mực vang vọng bên trong đại điện: "Phong gia chủ, chư vị đồng đạo, có thể tiêu diệt con nghiệt súc kia cũng không phải là công lao của một mình bần tăng, đây chính là kết quả của tất cả mọi người cùng đồng tâm hiệp lực."

Nói đến đây, hắn lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Lý Thủy Đạo ta, thân là Nhân tộc, đương nhiên phải thủ hộ mảnh đất này. Ta sẽ ghi khắc công lao của từng tu sĩ đã trả giá bằng cố gắng và sinh mệnh vì thắng lợi ngày hôm nay."

Trong lúc hắn nói, tinh thần bất khuất tràn ngập trong đại điện.

Mọi người đều gật đầu, trên mặt lộ vẻ kính trọng.

Gia chủ Vân gia đứng lên, nâng chén hô to: "Vì Vân Miểu Tiên Tộc, vì những anh linh đã mất, cạn ly!"

Mọi người cùng lên tiếng đáp lời, roi nâng chén uống đến sảng khoái.

Hương rượu tỏa ra bốn phía, nương theo tiên nhạc bồng bềnh, bầu không khí trong đại điện đã đạt tới cao trào.

Rượu qua ba tuần, không khí yến hội càng thêm nồng đậm.

Huynh trưởng của Lạc Vũ Diêu là Lạc Vân Hiên, vốn luôn tram ổn nội liễm là thế, nhưng giờ phút này lại có vẻ hơi kích động. Gã đứng lên, chén rượu trong tay không ngừng run nhè nhẹ, tâm tình phức tạp lóe lên trong mắt.

"Nếu năm đó, hai vị tiền bối Vân Phạm Thiên và Phong Dật Thần không cố ý tiến về Vạn Trượng Ma Uyên thám hiểm, cuối cùng sinh tử đạo tiêu, thì Vân Miểu Tiên Tộc chúng ta làm sao lại bị một con súc sinh nhỏ nhoi ức hiếp đến mức thế này?" Thanh âm của Lạc Vân Hiên trầm thấp mà có lực, mỗi một chữ như mang theo sức mạnh ngàn quân, nện thẳng vào trong lòng mỗi người đang có mặt bên trong đại điện.

Lời này vừa nói ra, thoáng cái bau không khí bên trong đại điện đã trở nên tram mặc.

Mọi người đều biết, Vân Phạm Thiên và Phong Dật Thần là hai đại tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của Vân Miểu Tiên Tộc, tu vi của bọn họ sâu không lường được, bọn họ chính là trụ cột trong tộc. Nhưng nhiều năm vê trước, trong một lần đi thám hiểm Ma Uyên, bọn họ lại đồng thời ngã xuống, mang đến đả kích cực lớn cho Vân Miểu Tiên Tộc.

Lạc Vân Hiên vừa nói ra chuyện này, bầu không khí bên trong đại điện đã rơi vài tịch mịch, không ai nói năng câu nào.
Bình Luận (0)
Comment