Chương 1198: Đại Hắc Thiên!
Chương 1198: Đại Hắc Thiên!Chương 1198: Đại Hắc Thiên!
Chương 1198: Đại Hắc Thiên!
Vào khoảnh khắc đó, một mảnh Hồng Liên Nghiệp Hỏa lập tức bùng cháy hừng hực phía trên Phật tháp.
Bên trong ngọn lửa kia ẩn chứa một nguồn lực lượng tịch diệt vô cùng vô tận.
Chỉ thấy trên Kim Thân của mỗi một vị Phật Đà màu vàng kia đều bùng lên một mảnh Hồng Liên Nghiệp Hỏa tương tự như vậy.
Không những thế, những vị Phật Đà màu vàng này vốn đang nhắm mắt, lại đồng loạt mở mắt ra, bên trong ánh mắt ẩn chứa khí tức sát phạt sắc nhọn, phảng phất như muốn tiêu diệt hết thảy mọi thứ trước mắt mình.
Mặc cho đại trận biến hóa khó lường, Uyên Cẩn Du và Thạch Sâm Due vẫn không lùi bước. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu đây chính là thời khắc liều mạng, không thể giữ lại chút nào.
Uyên Cẩn Du khẽ quát một tiếng: "Thiên Kiếm Huyền Không, phá tẫn chư mai"
Lời nói vừa rơi, thanh trường kiếm trên tay nàng đã chỉ thẳng lên trời, pháp lực cả người, toàn lực bùng phát.
Thạch Sâm Due cũng theo sát phía sau, gã hét lớn một tiếng: "Chuy hám sơn hà, lực phá can khôn!"
Nói xong, gã dứt khoát vung Trấn Hải Huyền Nham Chùy lên, lực lượng toàn thân hội tụ vào một kích, trực tiếp đập một chùy về phía một vị Phật Đà hỏa diễm màu vàng.
Công kích của hai người lại một lần nữa va chạm mãnh liệt với Phật Tháp Phù Đồ Trận đệ tam trọng.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn trong thiên địa.
Phải hứng chịu đòn công kích liên thủ của hai người, rốt cục tòa Phật tháp chín tầng kia cũng không chống đỡ nổi, mà âm ầm sụp đổ.
Sau khi Phật tháp sụp đổ, phảng phất như vùng không gian chung quanh cũng bị xé toạc, một luồng khói đen dày đặc trào ra từ trong khe nứt, nhanh chóng khuếch tán ra, bao phủ hai người vào trong đó.
Trong vùng khói đen là một mảnh bóng tối vô tận tựa như đã nuốt chửng toàn bộ ánh sáng, khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Bầu không khí xung quanh như trở nên sền sệt, dấp dính, tựa như đang có vô số bàn tay không ngừng túm lấy thân thể hai người, muốn kéo bọn họ rơi xuống vực sâu vô tận.
Trong bóng tối, một bóng người vĩ ngạn chậm rãi nổi lên.
Gã khoác lên mình một bộ hắc bào, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt lóe lên quang mang lạnh lùng u ám, có cảm giác tồn tại này có thể thôn phệ hết thảy mọi sinh mệnh dám xuất hiện trước mặt gã.
Gã chính là Đại Hắc Thiên, là tồn tại vĩ đại vẫn luôn ẩn giấu bên trong U Phạn Ma Châu.
Phải biết rằng, cái tên thật sự của chuỗi "Bồ Đề Châu” trong tay Lý Thủy Đạo chính là U Phạn Ma Châu, vật này vừa là chí bảo Phật môn, vừa là thánh vật Ma đạo.
Ở thời điểm Lý Thủy Đạo luyện chế viên châu này, hắn đã dùng đến tàn hồn của Âm Ảnh Chi Chủ —— cường giả Đại Thừa kỳ.
Nói chính xác hơn, hắn đã dùng bí pháp để giam cầm luồng tàn hồn này lại, để luyện chế nó thành khí linh của món pháp bảo này, kỳ danh chính là "Đại Hắc Thiên". Đại Hắc Thiên và Âm Ảnh Chi Chủ vốn là đồng nguyên, nói cách khác, tạo nghệ của Âm Ảnh Chi Chủ đối với "Âm Ảnh chi lực" sâu bao nhiêu, thì tạo nghệ của Đại Hắc Thiên đối với "Âm Ảnh chỉ lực" cũng sâu bấy nhiêu, hai tôn tại mà như là một thể.
Nếu tu vi của Âm Ảnh Chi Chủ rơi xuống cảnh giới ngũ giai, thì cho dù gã dốc toàn lực ra bộc phát, cũng chỉ có thể cân sức ngang tài với Đại Hắc Thiên.
Đây chính là điểm cường đại của Đại Hắc Thiên, tồn tại này có thể điều động Âm Ảnh chỉ lực mà Lý Thủy Đạo có được, đồng thời lại hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó.
Đại Hắc Thiên chậm rãi nâng bàn tay tựa như bóng đêm kia lên, một luồng khí tức u lãnh thâm thúy chậm rãi tràn ra, hệt như một cơn gió lạnh bên trong u minh, khiến cho người ta không rét mà run.
Tiếng quát khẽ trong miệng gã truyền ra như một tiếng chú ngữ viễn cổ, không ngừng quanh quẩn trong bóng tối trống trải: "U Minh Huyễn Diệt!"
Sau khi tiếng quát khẽ này vang lên, một luông hắc quang trực tiếp bắn nhanh ra từ lòng bàn tay của gã, bắn thẳng đến linh hồn của hai vị tu sĩ kia.
Có cảm giác luông hắc quang kia đang ẩn chứa lực lượng u ám vô cùng vô tận bên trong, nó giống như một con rồng đen muốn cắn nuốt hết thảy, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi không thôi.
Thạch Sâm Due và Uyên Cẩn Du đang đứng dưới phạm vi bị hắc quang chiếu rọi, trên mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Ở thời điểm hiện tại, dường như bọn họ đã nhìn thấy khoảnh khắc bản thân mình ngã xuống. Đó là một loại cảm giác run sợ từ sâu trong linh hồn, khiến bọn họ không thể thở nổi.
Bọn họ muốn tránh né, nhưng cơ thể lại đứng nguyên một chỗ, không thể nhúc nhích mảy may, dường như đã bị một luồng lực lượng vô hình nào đó trói buộc.
Phải biết rằng trước đó, tại thời điểm cả hai hợp lực cùng phá hủy Phật Tháp Phù Đồ Trận biến hóa tầng thứ ba, pháp lực trên người bọn họ đã hầu như hoàn toàn hao hết cả rồi, giờ phút này, dù muốn liều mạng cũng không làm được nữa.
Chỉ trong nháy mắt, luồng hắc quang kia đã xuyên thấu thân thể hai người, bắn thẳng đến linh hồn của bọn họ.
Dưới hắc quang này chiếu rọi xuống, phảng phất như linh hồn của bọn họ đã bị một mảnh hắc ám vô tận thôn phệ mất, mang đến thống khổ vô cùng.
Tại khoảnh khắc này, thân thể của bọn họ đã mất đi sinh cơ, giống như một gốc cây khô bị rút cạn sinh mệnh, chỉ có thể vô lực ngã xuống đất.
Sau khi hai người ngã xuống, bóng tối xung quanh cũng dần dần tiêu tán, hệt như vừa bị một cơn gió mát thổi tan, chỉ để lại một mảnh mặt đất trống trải, tựa như chưa bao giờ phát sinh bất cứ cuộc tranh đấu nào.
Đại Hắc Thiên vẫn đứng ở nơi đó, giống như một vị Thần linh trong bóng tối, lạnh lùng mà uy nghiêm.
Bên ngoài trận pháp, mọi người đều nín thở ngưng thần, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm vào tòa Phật tháp màu vàng kia.
Chỉ thấy tòa Phật tháp ấy am ầm vỡ vụn, rồi chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đám mây đen dày đặc.
Bọn họ chỉ cho rằng Thạch Sâm Due và Uyên Cẩn Du sắp phá trận mà ra, nhưng không, đột nhiên sinh cơ của hai người vốn ở bên trong đám mây đen ấy lại nhanh chóng mất đi. Đến cuối cùng, đám mây đen kia đã hóa thành một pho tượng U Quang Bồ Đề vĩ ngạn. Rất nhanh sau đó, pho tượng U Quang Bồ Đề này lại hóa thành một chuỗi Bồ Đề Châu, rơi vào trong tay Lý Thủy Đạo.