Chương 1218: Hòa Minh Tiên Hội!
Chương 1218: Hòa Minh Tiên Hội!Chương 1218: Hòa Minh Tiên Hội!
Chương 1218: Hòa Minh Tiên Hội!
Ngoại trừ bình bát, một bàn tay khác của Tứ Đại Kim Cương còn cầm những món bảo vật khác, hoặc nắm một cuốn kinh Phật nặng nề, hoặc nắm một trái Phật quả tản ra Phật quang nhàn nhạt.
Những loại pháp khí này và hình tượng của bọn họ cùng làm nổi bật lẫn nhau, cùng cấu thành một hình ảnh trang nghiêm mà thần bí.
Theo quá trình luyện bảo, khí thế của bọn họ càng thêm hùng hồn. Dường như bọn họ đã không còn đơn giản là thể xác của cao tăng nữa, mà đã hóa thành Phật môn Kim Cương chân chính, thủ hộ giả cho sự an bình và hài hòa trong thiên địa này.
Lúc này, quá trình luyện bảo đã đi đến giai đoạn cuối.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, đôi mắt của hắn sáng lên đầy kiên định. Hắn đưa tay điểm một cái, gân như ngay lập tức, nước sông màu vàng đen vốn đang cuồn cuộn không dứt lại như nhận được một loại triệu hồi nào đó, chúng đột ngột thay đổi hướng chảy, mãnh liệt mênh mông chảy về phía thân thể hắn.
Dòng nước không ngừng lưu chuyển trên người hắn, giống như đang tiến hành một loại dung hợp kỳ diệu nào đó với thân thể hắn.
Đến cuối cùng, dòng nước này đã hóa thành một chiếc áo cà sa màu vàng kim, gắt gao phủ lên người Lý Thủy Đạo.
Vô số chuỗi lục tự chân ngôn "Om mani padme hum' của Phật môn trực tiếp phủ kín chiếc áo cà sa này, mỗi một chuỗi văn tự đều tản ra Phật quang nhàn nhạt, dường như đang ẩn chứa Phật pháp và trí tuệ vô cùng vô tận bên trong.
Hình ảnh của Tứ Đại Kim Cương cũng không ngừng lấp lóe, như ẩn như hiện phía trên chiếc áo cà sa này, khuôn mặt bọn họ dữ tợn mà uy nghiêm, ai nấy đều cầm pháp khí trong tay, khí thế như cầu vồng, hệt như đang chuẩn bị phủ xuống thế gian, đi hàng yêu trừ ma vậy.
Lý Thủy Đạo mặc Kim Cương Ca Sa trên người, hai tay chắp lại, dáng vẻ trang nghiêm, trong miệng lại tụng vang một câu Phật hiệu: "Ngã Phật từ bi
Thanh âm vang dội mà trang nghiêm, một mực quanh quẩn bên trong thiên địa.
Ngay lúc này, một luồng kiếm quang màu trắng hung hăng chém tới, chỉ một kiếm đã phá vỡ màn sáng thủy lam bên ngoài, nhưng khí thế vẫn không giảm, lại tiếp tục chém thẳng vào đầu Lý Thủy Đạo.
Kengl
Một tiếng giòn vang hệt như tiếng vọng của chuông cổ du dương truyền đến, không ngừng quanh quẩn trong thiên địa.
Màn hào quang màu vàng kia hệt như một pho tượng cổ Phật hiện thế, lóng lánh quang huy từ bi mà trang nghiêm.
Đây là pháp trận hộ thể do chiếc Kim Cương Ca Sa trên người Lý Thủy Đạo phóng ra, nó đã ngăn cản toàn bộ kiếm ý sắc bén của Quý Miểu Trần ở bên ngoài trập pháp.
Trong mắt Quý Miểu Trần lóe lên một tia kinh ngạc, gã không ngờ tầng phòng ngự của người này lại cường đại như thế, hơn nữa, tu vi mà hắn thể hiện ra lại hoàn toàn không thua kém gã.
Thân hình gã lóe lên, bóng dáng xuất hiện, hai tay chắp trước ngực, hơi khom người nói: "Vi đại sư này đúng là thâm tàng bất lộ. Tại hạ Quý Miểu Trần, không biết đại sư xưng hô như thế nào?" Lý Thủy Đạo chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng như đuốc. Hắn khẽ gật đầu nói: "Ban tăng Pháp Hải, ra mắt Quý thí chủ."
Quý Miểu Trần thu hồi trường kiếm, mũi kiếm xẹt qua không khí, để lại một tiếng xé gió rất nhỏ. Gã mỉm cười, trên mặt lộ ra mấy phần áy náy, rồi chắp tay nói với Lý Thủy Đạo: "Pháp Hải đại sư, vừa rồi tại hạ không có mắt, đã đắc tội rồi, kính xin đại sư rộng lòng tha thứ.”
Ánh mắt Lý Thủy Đạo vẫn bình tĩnh như nước, hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lạnh nhạt nói: "Quý thí chủ quá lời. Trên con đường tu hành, luận bàn giao lưu vốn là chuyện thường tình."
Nghe được lời này, Quý Miểu Trần cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thực lực của người trước mắt không thua kém gã, hơn nữa đối phương còn chủ động cho gã một đoạn bậc thang để bước xuống, nghĩa là ngay cả hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với tu sĩ cùng cấp.
Nói đến đây, ân oán giữa hai bên có thể tạm thời bỏ qua.
Mặc dù Quý Miểu Trần cũng tham lam thân xác của cao tăng Phật môn...
Trên thực tế, đúng là vật kia vô cùng trân quý nhưng một khi nó rơi vào trong tay gã, cũng chỉ có thể dùng làm tài nguyên đi đổi lấy những món bảo vật khác, còn bản thân gã lại không dùng được.
Đương nhiên, nếu Pháp Hải kia chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh, Quý Miểu Trần nhất định sẽ giết hắn mà không có lấy một chút do dự nào, nhưng nếu tu vi của người này tương đương với gã, đương nhiên Quý Miểu Trân sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như thế, giao hảo với tu sĩ cùng cấp, lợi ích đạt được còn lớn hơn trở mặt nhiều.
"Pháp Hải đại sư, hôm nay chúng ta đã may mắn quen biết, lại cùng là tu hành giả, chi bằng ngươi hãy tới Thương Lan Tiên Đô với ta, hai chúng ta cùng mưu cầu con đường tu hành cho mình, ý ngươi thế nào?" Quý Miểu Trần nhiệt tình ra mặt, lập tức mở miệng mời Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhíu mày, tuy hắn không muốn phát sinh mấy cuộc tranh đấu vô nghĩa với tu sĩ cùng giai, nhưng cũng không muốn thân quen với một thế lực nhỏ thế này. Hắn khẽ thở dài một tiếng, lập tức nhã nhặn từ chối: "Quy đạo hữu, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, con đường tu hành vốn có pháp môn riêng, ngươi là kiếm tiên Đạo môn mà ta là thiền tu Phật môn. Sợ rằng duyên phận giữa ngươi và ta, cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi."
Quý Miểu Trần nghe xong, nét mặt trở nên cứng đờ, nhưng xét cho cùng, gã cũng là một kẻ tâm cơ sâu nặng, bởi vậy thái độ đã khôi phục lại bình thường chỉ trong nháy mắt. Khóe miệng gã khẽ nhấếch, thản nhiên nói: "Pháp Hải đại sư, lời này của ngài sai rồi. Con đường tu hành tuy mỗi người một phương, nhưng giao lưu tâm đắc với người cùng cấp chính là cơ duyên hiếm có. Thương Lan Tiên Đô chúng ta sắp tổ chức 'Hòa Minh Tiên Hội, mục đích chính là tập kết tu sĩ tứ phương, cùng mưu cầu con đường tu hành. Nếu ngài bỏ qua, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?"
"Hoà Minh Tiên hội?" Rõ ràng là Lý Thủy Đạo đã động lòng.
Quý Miểu Trần tiếp tục nói: "Con đường tu hành dài đằng dang, nếu không có người giao lưu, chẳng khác nào kẻ mù sờ voi, chỉ bằng hãy kết thiện duyên rộng khắp, có lẽ những lời chỉ điểm của người khác, sẽ mang lại ích lợi lớn lao cho con đường tu hành của mình."
"Hội này thực sự có tu sĩ cùng giai tới tham dự sao? Vậy tổ chức khi nào, sẽ có những đạo hữu nào tham dự?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo sáng lên, hắn lập tức dò hỏi.