Chương 1249: Pho Tượng Vỡ Nát!
Chương 1249: Pho Tượng Vỡ Nát!Chương 1249: Pho Tượng Vỡ Nát!
Chương 1249: Pho Tượng Vỡ Nát!
Lý Thủy Đạo nhẹ phất tay một cái, trực tiếp thu túi trữ vật của Gia Diễn La Hán vào trong tay. Mặc dù bên trong túi trữ vật kia cũng có chút bảo vật, nhưng so với những thứ Gia Diễn La Hán từng cất giữ, nó chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng không thèm để ý đến nó, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên khung xương màu máu kia.
"Có lẽ khung xương này có thể tạo ra một con Tham Ma kinh khủng." Lý Thủy Đạo âm thầm tính toán trong lòng.
Hắn biết rõ, bên trong khung xương này đang ẩn chứa sức mạnh của lòng tham, nếu có thể lợi dụng nó thích đáng, chắc chắn thứ này sẽ trở thành một loại trợ lực rất lớn cho hắn.
Bởi vậy hắn lại phất tay một lần nữa, thu cả khung xương của Phật tu Luyện Hư cảnh vào trong Hư Cảnh.
Sau khi khung xương biến mất, mảnh thiên địa này lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh ban đầu. ...
Có một ngôi chùa cổ xưa vẫn đứng sừng sững, trang nghiêm ngay dưới chân Lưu Ly Sơn.
Ngôi chùa này đã trải qua sự gột rửa của năm tháng, nhưng vẫn giữ được khí thế hùng vĩ và trang trọng của mình.
Xung quanh ngôi chùa, là hàng loạt cổ thụ che trời, trúc xanh thấp thoáng, giống như một vùng đất an lành, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài kia.
Trong chùa miếu, hương khói cường thịnh, khách hành hương nối liền không dứt. Điện phủ trong miếu rộng rãi sáng ngời, thờ phụng rất nhiều tượng Phật.
Trong đó, bức tượng Phật làm người khác chú ý đến nhất, chính là bức tượng của vị Tĩnh Từ Bồ Tát kia.
Vị Bồ Tát này có khuôn mặt hiền lành, trong mắt để lộ ra từ bi và trí tuệ vô cùng vô tận, làm người ta sinh lòng kính sợ.
Ngoại trừ Tĩnh Từ Bồ Tát, trong chùa miếu còn thờ phụng hơn mười vị La Hán khác. Một vị Kim Thân La Hán, hai vị Truyền Kinh La Hán, bốn vị Đại Lực La Hán và tám vị Tĩnh Tọa La Hán.
Vấn đề là vào ngày hôm nay, bức tượng của Gia Diễn La Hán lại đột nhiên phát sinh dị biến. Bức tượng vốn vô cùng kiên cố lại âm ầm vỡ vụn mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Tiếng vỡ vụn vang vọng khắp nơi trong chùa khiến cho nhóm khách hành hương và tăng lữ ở đây đều sợ đến ngây người.
Chỉ thấy bức tượng của Gia Diễn La Hán bắt đầu xuất hiện những vết nứt từ phần đầu, vết nứt nọ càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ bức tượng đều biến thành vô số mảnh vỡ, rơi rụng lả tả dưới đất.
Dị biến này làm cho cả ngôi chùa miếu đều rơi vào hỗn loạn.
Nhóm khách hành hương nghị luận ầm7ï, tất cả đều đang suy đoán, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Trong khi nhóm tăng nhân lại kinh hãi đến biến sắc, tất cả đều nhao nhao quỳ rạp xuống đất, trong miệng tụng niệm kinh văn để cầu Phật tổ phù hộ.
Bọn họ biết, pho tượng này vỡ vụn có nghĩa là vị Phật Đà kia đã vẫn lạc.
Đây là đại sự trong Phật môn, một chuyện lớn đủ để làm chấn động cả Thiên Phạm Phật Quốc này.
Tuy Phật môn không đốt hồn đăng, nhưng mỗi một vị Phật Đà đều tiếp nhận cung phụng tín ngưỡng nguyện lực của phàm nhân. Một khi bọn họ ngã xuống nửa đường, bức tượng Kim Thân kia chắc chắn sẽ vỡ nát.
Tin tức Gia Diễn La Hán ngã xuống đã nhanh chóng lan truyên khắp cả Thiên Phạm Phật Quốc, làm cho vô số tu sĩ Phật môn chấn động và nghị luận sôi nổi.
"Gia Diễn La Hán vẫn lạc? Sao lại có chuyện đó được?" Một hòa thượng trẻ tuổi kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Gia Diễn La Hán là đại tu sĩ đã chứng La Hán Quả Vị, nghe đồn người này còn có thể ngưng kết ra Bất Diệt Kim Thân, tôn tại như vậy mà vẫn lạc sao?" Một vị lão tăng khác cũng cảm thán nói.
"Rốt cuộc là tên ma đầu nào làm? Sao hắn lại có thể giết chết Gia Diễn La Hán!" Một hòa thượng phẫn nộ siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên tia sáng thù hận.
"Tu sĩ Đạo môn? Không, ta cảm thấy hung thủ gây nên chuyện này càng giống người của Ma môn hơn. Những năm vừa qua, Ma môn càng ngày càng hung hăng ngang ngược...' Một hòa thượng trung niên bình tĩnh phân tích.
"Không cần biết là ai làm, chúng ta đều phải giết sạch đám người dám làm nhục Phật giả kia!" Một vị hòa thượng trẻ tuổi kích động nói, trong mắt lóe lên một mảnh quang mang kiên định.
Một vị Phật Đà ngã xuống, làm cho đám tăng lữ cả Thiên Phạm Phật Quốc đều đắm chìm trong bi thống và phẫn nộ khắc sâu. Nhóm tu sĩ Phật Môn thề phải báo thù rửa hận cho Gia Diễn La Hán, thê sẽ một mẻ hốt gọn những kẻ dám làm nhục Phật Giả kia, giúp trả lại một mảnh thanh tịnh cho Phật môn.
Sau khi nghe tin, bốn gã Đại Lực La Hán vốn lệ thuộc vào Lưu Ly Sơn, quanh năm đều phụng mệnh ra bên ngoài quét sạch Ma môn, trấn áp tà ma, cũng lập tức quay trở về núi.
Dựa theo chế độ của Phật môn, mỗi khi có Truyền Kinh La Hán ngã xuống, sẽ cần tuyển một vị từ trong nhóm Đại Lực La Hán để bổ khuyết vào chỗ trống kia. ...
Trên đỉnh Lưu Ly Sơn, mây mù lượn lờ, tiên khí tràn ngập.
Có tám vị La Hán đang ngồi vây quanh cùng một chỗ ngay dưới một gốc bồ đề, bọn họ mặc các loại tăng bào với màu sắc khác nhau, hoặc lam hoặc tím, hoặc vàng hoặc đỏ, trên thân thể cũng tản ra những loại khí tức khác nhau.
Trong số bọn họ, có một vị mới lên chức Truyền Kinh La Hán là Pháp Không, người này khoác áo cà sa màu vàng, trang nghiêm mà thần thánh.
Mọi người xung quanh đang mở miệng chúc mừng đối phương.
"Chúc mừng Pháp Không đại sư, vinh quang thăng chức thành Truyên Kinh La Hán, đây đúng là may mắn của Lưu Ly Sơn ta!" Một vị Tĩnh Tọa La Hán tên là Tịnh Thiện mở miệng trước, giọng nói của gã vang dội mà có lực, không ngừng quanh quẩn bên trong dãy núi.
"Pháp Không đại sư tu vi thâm hậu, Phật pháp vô biên, đúng là thực chí danh quy [1]!" Một vị La Hán khác cũng phụ họa, trên mặt tràn đầy nụ cười chân thành.
Ngay khi đám La Hán đang nhao nhao lấy lòng vị Pháp Không đại sư nọ, thì một bóng người mặc tăng bào vải xám chậm rãi đi tới.
Người này chính là Lý Thủy Đạo.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho đám La Hán khác không ngừng xì xào bàn tán.
[1] : thật chí danh quy nghĩa là thật sự có bản lĩnh, học thức hoặc công lao sự nghiệp thì tự nhiên sẽ có danh tiếng.