"Ngươi không thể mang môn công pháp này đi, chỉ có thể tu luyện ở nơi đây."
"Nhưng nơi ăn chốn ở của ta..." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khó xử.
Nói gì thì nói, hắn cũng chưa thể ích cốc, dù một ngày chỉ cần ăn một chút cũng phải ăn nha. Hơn nữa, muốn ngủ cũng phải tìm một nơi an toàn, suy cho cùng, đây cũng là khu vực của người khác, hắn không thể tùy tiện nằm xuống đất là ngủ được.
"Ngươi không cần lo lắng tới chuyện này, ta sẽ phân phó Liên Nhi tìm cho ngươi một gian tiểu viện trống. Về chuyện cơm nước, nàng cũng sẽ an bài cho ngươi." Lam Hoa Ảnh nói.
"Ta sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt không phụ kỳ vọng của đại sư tỷ!"Lý Thủy Đạo kích động hướng về phía Lam Hoa Ảnh, cúi người một cái thật sâu, lòng biết ơn trực tiếp bộc lộ trong lời nói.
Lam Hoa Ảnh mỉm cười gật gật đầu. Sau đó, nàng lại lấy ra một cái móc sắt từ bên trong túi trữ vật.
Đây là móc sắt mà Thông Linh cảnh Câu Liêm vệ tùy thân đeo bên người. Chẳng lẽ nàng muốn đưa luôn cho hắn sao?
Làm như vậy cũng quá tùy ý rồi.
"Hiện tại, ta đưa ra cho ngươi ba yêu cầu."
"Thứ nhất, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải mang Câu Liêm Nhận này theo bên người, không thể thu nó vào bên trong túi trữ vật."
"Thứ hai, ngoại trừ ta, không thể đưa Câu Liêm Nhận này cho bất cứ người nào khác xem."
"Thứ ba, tuyệt đối không thể nói cho người thứ ba biết về đoạn đối thoại giữa ta và ngươi ngày hôm nay, bao gồm cả người chí thân trong gia tộc."
"Ngươi có thể làm được hay không?" Lam Hoa Ảnh lạnh giọng hỏi.
"Làm được."
"Vậy ngươi mang nó theo đi."
Lý Thủy Đạo tiếp nhận Câu Liêm Nhận, trực tiếp treo nó bên hông, sau đó dùng vạt áo dài che phủ.
Lam Hoa Ảnh gật gật đầu có vẻ rất vừa lòng với biểu hiện của hắn. Sau đó, nàng gõ gõ cái bàn nói: "Liên Nhi, vào đi."
Nữ đệ tử áo trắng vừa dẫn Lý Thủy Đạo tiến vào thư phòng này, lập tức đẩy cửa tiến vào, rồi khom người đứng một bên.
"Liên Nhi, ngươi hãy đưa Lý Thủy Đạo đi nghỉ ngơi." Lam Hoa Ảnh phân phó.
"Tuân mệnh." Bạch Liên Nhi nghiêng người hành lễ, có vẻ cực kỳ tao nhã.
"Đại sư tỷ, ta cáo từ đây." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
"Đúng rồi, nếu ngươi thành thật làm việc cho ta, đương nhiên ta sẽ không để ngươi làm miễn phí, lương tháng của ngươi là mỗi tháng một ngàn."
"Một ngàn..." Lý Thủy Đạo vô cùng khiếp sợ nói.
Phải biết rằng, mỗi tháng sư nương chỉ cho hắn ba mươi thôi.
"Đa tạ sư tỷ ban cho, ách... Không biết ta bên đi đâu để lĩnh?"
"Quy củ là hàng tháng sẽ phát lương, đến lúc ấy, ta sẽ có an bài." Lam Hoa Ảnh lập tức vẽ ra một cái bánh lớn.
"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui." Lý Thủy Đạo cung kính rời đi, khi bước ra bên ngoài còn chu đáo đóng cửa thư phòng lại.
Bên ngoài thư phòng...
"Lý đạo hữu, mời đi theo ta." Bạch Liên Nhi ngọt ngào nói.
"Làm phiền Bạch cô nương rồi."
Bạch Liên Nhi dẫn Lý Thủy Đạo đi dọc theo một con đường nhỏ bằng đá, tới một trạch viện không người sử dụng.
Bóng đêm buông xuống, vô số ánh sao lấp lánh, trạch viện lộ vẻ yên tĩnh mà thanh u.
Vài cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến một chút man mát trong lành.
Cửa chính của trạch viện đang đóng chặt, thoạt nhìn đã lâu rồi chưa được quét dọn qua.
Bạch Liên Nhi lấy chìa khóa, nhẹ nhàng cắm vào khóa cửa, vặn một cái, âm thanh trầm vang mang phong cách cổ xưa vang lên. Cánh cửa chậm rãi mở ra, để lộ một khu đình viện có chút tối tăm.
Lý Thủy Đạo đi theo phía sau Bạch Liên Nhi, quan sát chỗ ở mới, một trong số những quyền lợi của mình.
Trạch viện trước mắt cũng không lớn, nhưng có phong cách khá là độc đáo. Ở vị trí trung tâm đình viện có một cái giếng cổ, bên trên bị bao trùm bởi một mảng rêu xanh thật dày, như thể đã bị thời gian quên lãng. Bên cạnh có một gốc cây hòe cành lá xanh biếc. Nó giống như một người thủ hộ, im lặng mà đứng đằng kia.
Bốn phía xung quanh mảnh sân nhỏ này là mấy gian phòng ở nhỏ, lợp ngói, hình dáng khác nhau, có vẻ như đã được xây dựng từ rất lâu rồi, hoàn toàn không nhìn ra nét huy hoàng năm đó.
Bạch Liên Nhi chỉ vào một gian phòng trong đó, nói với Lý Thủy Đạo: "Về sau, gian phòng này chính là chỗ ở của ngươi, mặc dù bên trong hơi cũ, nhưng hoàn cảnh coi như yên tĩnh trong lành."
"Đa tạ Bạch cô nương, thế này đã tốt lắm rồi." Lý Thủy Đạo khá vừa lòng.
Phải biết rằng trước khi đến đây, hắn đã ở trong nhà tranh được hơn một tháng. Hiện tại, chỉ cần hơi quét dọn một chút, là đêm nay hắn có thể ngủ ở phòng mới rồi.
Dù gian phòng này khá cũ, nhưng có giếng cổ và đại thụ bên ngoài làm bạn, cũng không sao.
Lúc sáng sớm...
Lý Thủy Đạo ngồi ngoài sân nhỏ, đắm mình trong ánh bình minh, trong tay đang cầm 《 Thiên Oa Di Hành 》tỉ mỉ nghiên cứu.
《 Thiên Oa Di Hành 》 là một môn vũ kỹ khá sắc bén.
Nó lấy tên theo động tác nhảy lên của con ếch, chú ý tới phương diện đả thông kinh mạch dưới chân.
Tư thế ban đầu vô cùng kỳ quái, tựa như con ếch giỡn nước. Nhưng nếu có thể kiên trì luyện đến chỗ thâm sâu, liền có thể thoát khỏi hình tượng con ếch nhảy, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, là toàn thân sẽ bắn nhanh ra ngoài, nhảy lên cao, nhảy ngược lại, thậm chí khi bước vào chiến trường, còn có thể thay đổi thành nhảy vọt lên cao trong nháy mắt, vừa có thể nhanh chóng tiến sâu vào chiến đấu, vừa có thể dễ dàng đào thoát khỏi hiểm nguy.
Khi tu luyện môn công pháp này, còn có thể dùng kim châm thông huyệt, đây chính là phương pháp học cấp tốc, nhưng hậu hoạn để lại vô cùng tolớn.
Lý Thủy Đạo có được cơ sở hùng hậu đến từ《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, bởi vậy kinh mạch dưới chân hắn đã sớm thông suốt vô cùng, căn bản không cần dùng phương pháp học cấp tốc như kim châm đâm huyệt kia.
Chỉ cần khí tức lưu động tự nhiên bên trong kinh mạch, là hắn có thể tùy tâm sở dục mà điều khiển thân thể của chính mình rồi.
Ngay sau khi hai chân trữ đầy pháp lực, Lý Thủy Đạo lập tức nhún người nhảy lên như một con thiềm thừ, dáng người nhẹ nhàng mà linh hoạt.
Trong quá trình này, hắn không ngừng thay đổi những động tác nhảy lên và lật mình lộ ra vẻ tự nhiên thiên thành, có thể nhận thấy, hắn đã nhanh chóng khống chế bộ công pháp này vô cùng hoàn mỹ.
Mỗi một lần bắn lên trời, là một lần Lý Thủy Đạo tích lũy kinh nghiệm, từ đó điều chỉnh tư thế thân thể của mình trở nên ngày càng tao nhã.