Chương 1279: Tâm Độc!
Chương 1279: Tâm Độc!Chương 1279: Tâm Độc!
Chương 1279: Tâm Độc!
Lý Thủy Đạo chậm rãi mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh như nước. Hắn mỉm cười, cất lên giọng nói như dòng suối trong vắt chảy xuôi: "Ngã Phật từ bi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi."
Lương Bách Kiên nhíu mày tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi lại hạ độc ta?"
Lý Thủy Đạo khẽ thở dài, trong giọng nói có mang theo sự thương xót vô vàn: "Thứ ngươi vừa trúng chính là tâm độc. Loại độc này không đến từ bên ngoài, mà xuất phát từ nội tâm của chính ngươi. Chỉ cần ngươi chịu quay đầu là bờ, chịu buông bỏ oán hận và chấp niệm trong lòng, thì loại độc này sẽ tự giải."
Lương Bách Kiên nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, gã trừng to mắt nhìn Lý Thủy Đạo, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ: "Ngươi đang nói về thứ chó má gì vậy? Ta không hề oán hận, cũng không có chấp niệm!"
Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, ánh mắt của hắn sâu thẳm như biển: "Không, ngươi có. Trong lòng ngươi tràn ngập cừu hận và giết chóc. Chỉ cần ngươi một ngày không buông bỏ thứ chấp niệm này xuống, thì tâm độc này sẽ ngày càng nghiêm trọng."
"Ha ha ha ha..." Lương Bách Kiên lộ vẻ mặt dữ tợn, gã nắm chặt hai tay, trong thanh âm tràn ngập điên cuồng: "Đúng, ta có! Chỉ cần giết sạch đám ác tăng các ngươi, ta sẽ không còn oán hận, không còn chấp niệm!"
Lý Thủy Đạo thở dài, trong giọng nói mang theo một chút cảm giác bất đắc dĩ: "ay chính là chấp niệm. Chấp niệm như đao, hại người hại mình. Nếu ngươi không buông xuống, cuối cùng sẽ bị nó vây khốn đến không thể thoát ra."
Trong mắt Lương Bách Kiên lóe lên một mảnh điên cuồng, đột nhiên gã xoay người rời đi, cất giọng dứt khoát: "Nếu đây là chấp niệm, vậy thì hãy độc chết ta đi!"
Nhưng ngay khi gã vừa xoay người rời đi, giọng nói của Lý Thủy Đạo lại vang lên: “Thí chủ từ từ đã."
Nói xong, hắn xòe bàn tay ra, một miếng Phật ngọc màu đỏ trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ném miếng Phật ngọc ấy về phía Lương Bách Kiên: "Thí chủ hãy đeo cái này lên, tâm độc sẽ tự giải."
Lương Bách Kiên dừng bước, gã quay đầu nhìn miếng Phật ngọc màu đỏ kia, trong mắt lóe lên một tia do dự. Nhưng ngay khi bản thân cảm nhận được độc tố đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể, cuối cùng gã vẫn đưa tay nhận lấy miếng Phật ngọc kia. Gã nắm lấy Phật ngọc, đột nhiên lại cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào trái tim, độc tố trên người lập tức tiêu tán, không còn sót lại một chút nào nữa.
Gã thử ném miếng Phật ngọc ấy đi, nhưng vừa buông tay, loại độc tố kia lại hung hăng xông tới, tàn phá bừa bãi trong cơ thể.
Gã bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể thu hồi Phật ngọc, cất kỹ ở trên người. ...
Bóng đêm vẫn nặng nề như cũ, tiếng gió trong rừng trúc càng thêm thê lương.
Từ đó về sau, miếng Phật ngọc màu đỏ kia đã như hình với bóng với Lương Bách Kiên. Không cần biết là tu luyện công pháp, ăn cơm, hay là ngủ say trong giấc mộng, miếng Phật ngọc ấy cũng ở ngay bên cạnh gã.
Gã kinh ngạc phát hiện, miếng Phật ngọc này không chỉ giải được tâm độc của mình, mà còn mang lại một chút lợi ích đối với tu vi của gã. Mỗi khi gã vận chuyển pháp lực, bên trong Phật ngọc sẽ tản ra từng luồng khí tức ôn hòa, dung nhập vào trong kinh mạch của gã, khiến cho pháp lực của gã càng thêm tinh thuần, trong lúc bất tri bất giác, tu vi lại vững bước tăng lên.
Dù sao Lương Bách Kiên cũng là tu sĩ của Thiên Ma Giáo, gã tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy Phật ngọc, để tránh bị người hiểu lầm gã đã cấu kết với Phật môn, vì vậy gã cẩn thận giấu Phật ngọc đi, chưa từng để người khác nhìn thấy nó.
Dù tham gia các loại tụ hội của Thiên Ma Giáo, hay hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Ma Giáo, Lương Bách Kiên đều mang theo Phật ngọc ở bên người. ...
Thượng viện, Ma Kha Tự.
Lý Thủy Đạo mặc tăng bào thô ráp, lặng yên đi vào thượng viện. Hắn cung kính thi lễ với Nộ Diễm Đầu Đà: "Pháp Hải đã hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt tới phục mệnh.”
Nộ Diễm Đầu Đà chậm rãi mở to mắt, ánh mắt sáng như đuốc, gã đánh giá Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Pháp Hải, thủ đoạn của ngươi rất hay!"
Lý Thủy Đạo đáp lại bằng giọng điệu bình thản, không vui không buồn: "Ngã Phật từ bi, những lúc như thế này phải dùng Phật tâm độ hóa Ma chúng, chung quy lại, chúng sinh đều là Phật, người người đều có Bồ Đề Chi Chủng, chỉ cần tưới nhiều thêm một chút, là có thể lập địa thành Phật."
Nộ Diễm Đầu Đà gật đầu: "Nói rất hay!"
Dứt lời, gã lập tức lấy ra mười miếng Phật ngọc trong suốt từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Lý Thủy Đạo: "Đây là mười miếng Phật ngọc, ngươi hãy dùng thủ đoạn tương tự đưa cho mười tên thành viên nòng cốt của Thiên Ma Giáo."
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực: "Ngã Phật từ bi trong lòng mỗi người đều có một phần hướng thiện, lân này, bân tăng sẽ dùng Phật pháp đánh thức Phật tính ở sâu trong nội tâm bọn họ."
"Được! Ngươi đi đi, đây là danh sách mười tên thành viên nòng cốt của Thiên Ma Giáo." Nộ Diễm Đầu Đà giao một quyển giấy thếp vàng cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhận mệnh rời đi.......
Mấy tháng sau, phong vân đột biến, mây đen như mực, A Nan La Hán dẫn đầu năm hướng tăng binh lao thẳng tới sào huyệt của giáo đồ Thiên Ma Giáo - Ma Vân Bảo.
Ngay trước thành bảo, hai mươi vạn giáo đồ Thiên Ma Giáo bị vây chật như nêm cối, chỉ trong nháy mắt, Ma Vân Bảo đã biến thành chiến trường máu lửa.
Mắt thấy bại cục đã định, nhóm giáo đồ của Thiên Ma Giáo dựa vào một tòa tế đàn màu đen khổng lồ, trực tiếp tế sống để triệu hoán.
Ba con Hoang Ma từ trong hào quang phủ xuống.
Thân hình chúng nó như núi, vẻ mặt dữ tợn, răng nanh lộ cả ra ngoài, trong mắt lóe lên một tia sáng hung ác.
Hoang Ma ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh chấn động khắp nơi, hung uy ngập trời, tựa hồ muốn thôn phệ toàn bộ thế giới.
A Nan La Hán chắc chắn không phải địch thủ của chúng!
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng kim quang cắt qua mây đen trên bầu trời, NO Diễm Đầu Đà đã buông xuống chiến trường.
Phật quang chiếu đến chỗ nào, hết thảy tà ác đều bị tinh lọc. Dưới Phật quang chiếu rọi, ba con Hoang Ma không ngừng phát ra những tiếng gam gừ thống khổ, thân thể chúng nó bắt đầu từ từ tiêu tán, cuối cùng đã hóa thành hư vô.